Đường Tuấn vừa định hành động, bỗng nhiên trong động Bích Ngọc tỏa ra ánh sáng chói lóa, vô số phật quang lan ra dọc theo vách động, vô số tiếng tụng kinh bằng tiếng Phạn vang lên trong động, dường như có hơn mấy trăm ngàn cao tăng đắc đạo đang niệm kinh. Đường Tuấn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nơi phát ra phật quang và tiếng Phạn chính là những kinh văn mà anh nhìn thấy trên vách động. Lúc này, những kinh văn này bị dư chấn của đòn giao thủ mà lộ ra, cuối cùng Đường Tuấn cũng thấy rõ ràng. Chỉ thấy toàn bộ động Bích Ngọc phủ kín kinh văn, trong lúc mơ hồ cấu thành một cái đại trận.
Trong những phật quang này mang theo khí thế nghiền nát, có thể làm cho lòng người, thần linh chịu phục. Nếu là bình thường, đương nhiên Đường Tuấn không sợ, nhưng lúc này trạng thái của anh cực kém. Dưới ảnh hưởng của phật quang và tiếng Phạn, anh đã có hơi không chống đỡ nổi.
"Đây là phật quang đại trận mà trụ trì các thời kỳ của Chùa Bái Đính tôi tiêu phí mấy trăm năm cấu thành, chỉ có thể dùng lúc Chùa Bái Đính gặp nguy cơ sống còn. Lúc đầu tôi vốn không muốn sử dụng trận này, nhưng hôm nay nếu không trấn áp cậu triệt để thì e là Chùa Bái Đính tôi sẽ có thảm hoạ diệt vong." Giọng Pháp Âm truyền xuống từ trên động Bích Ngọc, mang theo sát khí rét buốt: "Đừng nghĩ giãy giụa thoát thân, đại trận này dù là cao thủ đỉnh Cảnh giới Thần Hải cũng có thể bị trấn áp. Dựa vào một Đạo Thể còn chưa nhập Thần Hải thì vẫn không làm được đâu. Từ lúc cậu tới Chùa Bái Đính thì nên nghĩ đến kết quả này."
Vẻ mặt Đường Tuấn nặng nề.
Ngoài động Bích Ngọc, Pháp Âm và ba vị trưởng lão Vô Thành lần lượt đi ra.
Nhìn Vô Thành ôm Vô Thường, Phù Hưng kêu lên thất thanh: “Sư huynh, trưởng lão Vô Thường, ông ấy?”
Pháp Âm nói: “Trưởng lão Vô Thường đã viên tịch rồi.”
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Pháp m cũng bị thương nặng, hai vị trưởng lão Vô Thành và Vô Long đều uể oải.
Pháp Âm thở dài, nói: "Trả một cái giá thế này, cuối cùng cũng khiến Đạo Thể bị thương nặng. Hôm nay cậu ta bị nhốt trong động. Phù Hưng dẫn theo mọi người đóng giữ ở đây. Chỉ cần cậu ta vừa chết thì lập tức cướp lấy máu, đúc cơ thể vô địch.”
Đám Phù Hưng lập tức đồng ý, tuy rằng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng cuối cùng đã có hồi báo.
Điều này giống như phỏng đoán của Pháp Âm và mọi người ở chùa Bái Đính, phật quang đại trận thật sự tạo áp lực rất lớn đối với Đường Tuấn, thậm chí có thể làm bị thương anh.
Làn da của anh như sắt nung dưới ánh sáng mạnh mẽ của phật quang đại trận, bắt đầu tỏa ra một làn khói xanh nhạt mờ mịt, giống như dấu hiệu của sự tan rã. Nhưng đây còn chưa phải điều nghiêm trọng nhất, thứ phật quang đại trận nhằm vào là tinh thần. Chỉ có người đi tu, mới có thể sống sót dưới ánh sáng mạnh mẽ của của phật quang đại trận.
Không cùng tộc ta, kỳ tâm phải giết!
Vô số phật quang chiếu vào tinh thần tiềm thức của anh, vô số tiếng niệm kinh phật vang lên trong tiềm thức của anh, giống như Phật Thích Ca đang khuyên Đường Tuấn quy y, trở thành một tín đồ trung thành nhất của phật môn. Trong tiềm thức của anh thậm chí xuất hiện một hư ảnh tượng phật tỏa ra ánh sáng vô cùng mờ mịt. Tiềm thức của anh bắt đầu hỗn loạn, có khuynh hướng bị đồng hóa. Nếu thật sự bị hoàn toàn đồng hóa, anh sẽ không còn là chính mình, mà trở thành công cụ bị chùa Bái Đính tùy ý thao túng. Đến lúc đó đừng nói lấy máu, cho dù muốn Đường Tuấn tự sát, e rằng anh cũng sẽ không có bất kỳ do dự.