Đám người nhà họ Trình nhìn năm người đó bằng ánh mắt kính sợ. Trong nhà họ Trình hiện nay, ngoại trừ Trình Tuấn Vũ với Trình Vân Thiên đứng đầu, năm người này là năm vị tông sư của dòng họ, bình thường đều là mỗi người đảm nhiệm một phương, địa vị gần như ngang bằng với Trình Tuấn Vũ.
“Năm vị Trưởng lão, mọi người lần này khuyên ông chủ thật tốt, tuyệt đối không thể tiếp tục giữ Đường Tuấn ở Trình gia chúng ta, nếu không sợ rằng nhà họ Trình chúng ta sẽ phải đối diện với thảm họa diệt môn.”
“Đường Tuấn giết 8 vị tông sư phía Tây Nam của nhà họ Hư, là chuyện trút giận của hắn, nhưng lại đưa đại họa đến nhàchúng ta. Đợi đến khi hắn chết, đến lúc đó người bị nhà họ Hư xử lý tiếp theo chính là chúng ta.”
“Không sai. Tôi cũng nghĩ như vậy, chờ đến khi chúng đa đem Đường Tuấn đến Hư gia coi như một lời xin lỗi. Đến lúc đó bọn họ sẽ bớt giận, không trách tội đến nhà chúng ta.” - Người đang nói chuyện là một tên thanh niên khuôn mặt anh tuấn, cử chỉ nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Cậu ta tên là Trình Kiên, là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ thiếu niên ở đây, tu vi đã đạt đến nội công đỉnh cao. Cậu ta vốn là người có hi vọng nhất có thể tranh chức chủ nhân gia tộc với Trình Vân Thiên, nhưng thời gian này truyền ra tin tức Trình Vân Thiên đã đạt đến Cảnh giới Chân Khí, cậu ta đã không còn được coi trọng như xưa.
Khi cậu ta biết được Trình Vân Thiên có thể sớm đột phá được là nhờ có Đường Tuấn, lập tức sinh ra hận thù vời Đường Tuấn. Năm vị trưởng lão này cũng là do cậu ta mới về, dự đình dựa vào họ để tiêu diệt Đường Tuấn, đồng thời chỉ trích Trình Vân Thiên, nói cô dẫn sói vào nhà.
Năm người đang ngồi ở ghế nghe vậy, sắc mặt hơi dao động, có chút thay đổi.
Bỗng nhiên, năm người cùng nhìn ra bên ngoài phòng. Trình Kiên đang quay lưng về phía ngoài nên vẫn chưa phát hiện, tiếp tục nói: “Năm vị trưởng lão, lần này là chưởng quản làm sai. Sau này Thiên Đạo Thể tự lo thân mình không xong, tại sao lại để nhà chúng ta tự dẫn lửa đốt trên đầu. Hừ, còn có con nhóc Trình Vân Thiên cũng nên bị phạt thật nặng, cô ta gần gũi với Đường Tuấn như vậy, chưa biết chừng đã âm thầm giúp đỡ hắn ta, chĩa cùi trỏ ra bên ngoài ý chứ.”
“Trình Kiên, ngươi ở đây nói bậy bạ gì thế!” Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp như sấm nổ truyền từ bên ngoài vào.
Trình Kiên nghe được âm thanh quen thuộc, thân thể khẽ run lên, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Đường Tuấn, Trình Tuấn Vũ, Trình Vân Thiên chầm chậm đi đến, trên mặt viết rõ hai chữ tức giận, ánh mắt thâm trầm như tảng băng, khiến Trình Kiên mơ hồ sợ hãi, không dám đối mặt.
“Chưởng quản, Vân Thiên.”
Nhìn thấy hai người, đám người trong sân nhao nhao hành lễ, ngay cả năm vị trưởng lão đang ngồi cũng đứng dậy gật đầu với Trình Tuấn Vũ.
Ánh mắt đám người trong sân lặng lẽ nhìn về phí Đường Tuấn, trong mắt toàn là vẻ chán ghét.
Mấy ngày nay, bởi vì Đường Tuấn, bọn họ nhận được rất nhiều chỉ trỏ soi moi ác ý, bọn họ đương nhiên sẽ không có bất kỳ ấn tượng tốt nào đối với Đường Tuấn, chỉ muốn sớm tống cổ anh ra khỏi nhà mình.
“Trình Kiên, ngươi vừa nói cái gì?” - Trình Tuấn Vũ lạnh lùng quan sát cậu ta, trầm giọng tra hỏi.
Trong lòng Trình Kiên khẽ run rẩy, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, không biết lấy đâu là dũng khí, nhìn thẳng Trình Tuấn Vũ, đáp: “Chưởng quản, tôi đề nghị gia Đường Tuấn cho nhà họ Hư, để bọn họ tha thứ. Nhà họ Trình chúng ta xây dựng mấy trăm năm, chẳng lẽ lại để bị hủy hoại trong tay một người chẳng có chút quan hệ nào? Chưởng quản nắm quyền trong tay, có thể cố chấp đến cùng, nhưng bao nhiêu người vô tội mang họ Trình của chúng ta, dựa vào đâu mà phải vào sinh ra tử vì hắn?”