“Nếu như để cho tôi biết được cậu dùng đạo pháp làm hại người khác, tôi sẽ thu hồi lại món quà ngày hôm nay.” Đường Tuấn nhìn xuống Tạ Phù Diệu, trầm giọng nói.
Tạ Phù Diệu gật đầu.
Lúc này Đường Tuấn mới nhìn về phía ba người Minh Thời.
Ba tên đạo sĩ Minh Thời lúc này cuối cùng cũng có chút hiểu rõ, tất cả nguyên nhân đều nằm trên người Đường Tuấn. Nào dám nhìn thẳng anh, nằm trên mặt đất không ngừng dập đầu, cầu xin tha mạng.
Đường Tuấn thở dài, không ra tay.
Trần Tùng n đi tới trước người Tạ Phù Diệu, ôn nhu nói: “Đúng lúc ta đang thiếu một người học trò, cậu có bằng lòng theo ta lên núi không?”
Đồng tử của ba người Minh Thời bỗng nhiên co rút lại. Tạ Phù Diệu này thật sự là giẫm vào vận may chó ngáp phải ruồi, không chỉ có người truyền đạo phủ đỉnh, ngay cả lão tổ trên núi cũng muốn nhận cậu ta làm học trò!
Ngay cả Trương Tín Tiết cũng hơi thay đổi sắc mặt, phải biết rằng mặc dù Trần Tùng n thỉnh thoảng sẽ hướng dẫn tu vi của tiểu bối, nhưng xưa nay không có thu nhận học trò chính thức. Nếu như Tạ Phù Diệu thật sự bái nhập vào làm học trò của Trần Tùng n, tất nhiên Trần Tùng n sẽ đem những gì học được cả đời dốc sức dạy dỗ. Hơn nữa vai vế của Tạ Phù Diệu cũng do đó mà cao đến dọa người, ngay cả vị chưởng giáo của Thiên Sư Đạo như ông cũng phải gọi lên một tiếng “chú”!
Loại chuyện tốt to lớn này, ai có thể từ chối!
Nhưng ngược lại Tạ Phù Diệu có chút do dự, cậu ta lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn. Đợi đến khi Đường Tuấn khẽ gật đầu với cậu, lúc này cậu ta mới hướng về phía Trần Tùng n dập đầu bái sư.
Trần Tùng n không hề tức giận, lộ ra vẻ yêu thích.
“Chúc mừng lão tổ thu nhận học trò.” Trương Tín Triết chúc mừng.
Trần Tùng n khẽ gật đầu, rất vui vẻ.
Đường Tuấn vuốt vuốt ấn đường, chuẩn bị tiếp tục đi xuống dưới núi.
Lúc anh đi ngang qua bên cạnh hòa thượng câm điếc, trong lòng có cảm giác, bỗng nhiên dừng bước.
Bầu không khí trong sân ngừng lại.
Sắc mặt của hòa thượng Yên Tử nghiêm nghị, lông mày rủ xuống cúi đầu.
Vẻ mặt của Trương Tín Triết và Trần Tùng n nghiêm trọng, không nói một câu.