Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Nội lực xâm nhập ẩn sâu vào trong cơ thể. Bình thường không xuất hiện ra, nếu như vận động mạnh thì mới bộc phát ra. Y học Việt Nam nói rằng bệnh đến như núi lở chính là đạo lý này. Người ra tay với con gái ông, ít nhất phải là võ giả cảnh giới Chân Khí Trung Kỳ."
Chỉ có đạt tới cảnh giới Chân Khí thì mới có thể phóng nội lực ra bên ngoài, gieo vào trong cơ thể của người khác.
Nhìn thấy Đường Tuấn chậm rãi nói, nói thật có vài chuyện Thành Đại Hải không thể không tin tưởng mấy phần, nói: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Không có gì." Đường Tuấn xua tay, nói với cô gái: "Đưa tay cô ra."
Cô gái sớm đã nghe đến có chút ngây người, người đàn ông trước mắt nói những thứ đã vượt quá nhận thức của thế giới quan mười mấy năm qua của cô. Nhưng nhìn bộ dạng đầy tự tin của đối phương, cô dường như cũng bị lây nhiễm theo, bất giác vươn tay ra.
Đường Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái mềm mại mịn màng, giống như một thỏi xà phòng loại thượng hạng, mang theo một mùi hương thơm tho nhẹ nhàng. Hơn nữa cô gái quanh năm luyện tập Taekwondo, khiến cho làn da của cô càng nhăn nhó hơn, đàn hồi hơn.
"Quả nhiên." Đường Tuấn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, đã lập tức cảm giác được một luồng nội lực ẩn giấu trong cơ thể của cô gái.
Luồng nội lực này lạnh lẽo vô cùng, gần như là tảng băng ngàn năm không tan, không ngừng tản ra khí tức băng hàn lạnh đến thấu xương, những khí lạnh này theo huyết quản tuần hoàn khắp thân thể của cô. Thời gian dần trôi, thể chất của cô sẽ càng ngày giảm sút, thậm chí không sống được mấy năm.
Sắc mặt Đường Tuấn lạnh lùng, trong lòng nhịn không được mà xuất hiện một tia sát ý. Thân là một cao thủ tông sư, vậy mà lại dám ra tay độc ác như vậy với một cô gái trẻ, kẻ này thật sự đáng chết!
"Này, thằng nhóc nhà cậu đừng có làm bộ làm tịch, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô gái này." Một vị trưởng lão của núi Yên Tử nhìn thấy Đường Tuấn cầm tay của cô gái mãi không buôn thì lên tiếng châm chọc.
Trương Tĩnh Hòa nghe đến da đầu đều tê rần lên, vị này cũng không phải là người tốt gì, đây chính là đệ nhất tông sư thế gia giết người tùy tâm. Nhưng nghĩ đến mấy vị trưởng lão này khiến cho anh ta mất hết mặt mũi trước mặt Đường Tuấn, cho nên Trương Tĩnh Hòa cũng không muốn nhắc nhở.
Đường Tuấn cứ như là không nghe thấy bất cứ lời nào, một luồng chân khí ôn hòa từ bàn tay chảy vào trong cơ thể cô gái, sau đó tìm được luồng âm khí băng hàn đang ẩn giấu trong đan điền của cô gái. Chân khí cuộn lại, luồng âm khí hàn băng kia đã bị chân khí của Đường Tuấn bao vây lại.
Đường Tuấn thu hồi chân khí của mình lại, bàn tay vừa vung lên, luồng nội khí kia mạnh mẽ rơi xuống đất, đóng băng một mét vuông trên sàn nhà.
Thành Đại Hải nhìn thấy cảnh này thì đồng tử lập tức co rụt lại, không nghĩ tới trong cơ thể của con gái mình vậy mà lại có thứ như vậy.
"Được rồi." Lúc này Đường Tuấn mới đứng dậy.
Thành Đại Hải Có chút hoài nghi hỏi cô gái: "Con cảm thấy thế nào?"