Đường Tuấn đi ra từ trong lối đi chuyên dụng của khách vip, đang muốn gọi điện thoại cho Ninh Đình Trung, một tiếng quát truyền đến từ phía sau: “Tránh ra.”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhóm bảy tám người đang hùng hổ tiến về phía anh. Lúc này Đường Tuấn đang ở giữa lối đi, tất nhiên tiếng quát vừa rồi là nói với anh. Trong số bảy tám người, dẫn đầu chính là hai người nhân viên trên máy bay vừa rồi của công ty chế dược Thiên Tinh.
“Này, nói cậu đó. Cậu không thấy được là đang cản đường chúng ta sao.” Triệu Trường Thông thấy Đường Tuấn giống như tên ngốc đứng ở đó, nhướng mày không vui nói.
Dường như Đường Tuấn không nghe thấy, hơi híp mắt nói: “Con đường này biến thành của anh từ khi nào vậy?”
Triệu Trường Thông không nghĩ rằng Đường Tuấn sẽ không biết điều như thế, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, muốn mở miệng dạy bảo.
Tổng giám đốc Ngụy bên cạnh xua tay, ngăn anh ta lại, nói: “Chúng ta đi chuyến này không phải là đến để gây chuyện.”
Nói xong khẽ gật đầu với Đường Tuấn, chủ động đi vòng qua Đường Tuấn.
Lúc mà Triệu Trường Thông đi qua bên cạnh Đường Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, lên tiếng nói: “Thành phố Vinh đúng là một chỗ nhỏ bé, không có chút nhân phẩm nào. Nếu là ở Hà Nội, loại người nhà quê như cậu đã sớm bị người khác đánh chết.”
Nói xong, cười khẩy tự nhiên rời đi.
Đường Tuấn nhìn bóng lưng mấy người rời đi, sắc mặt có chút khó coi.
“Anh bạn nhỏ, đừng nhìn, người ta là nhân vật lớn tới từ Hà Nội, không phải là người mà cậu có thể đắc tội đâu.” Một người tốt bụng thấy thế, tốt bụng nhắc nhở.
“Ồ. Thật vậy sao?” Đường Tuấn lộ ra nụ cười đầy thú vị.
Anh vừa đi ra ngoài hành lang vừa bấm điện thoại gọi Ninh Đình Trung: “Béo ú, đang ở đâu?”
Ninh Đình Trung đầu bên kia điện thoại hình như đang bận gì đấy, thở hổn hển nói: “Ở sân bay chuẩn bị tiếp người. Người của chế dược Thiên Tinh ở Hà Nội nói rằng muốn hợp tác với chúng ta, tôi đang đợi bọn họ đây. Cậu tới rồi sao?”
Đường Tuấn nói: “Tôi đến rồi. Anh đợi tôi một lát, lát nữa cùng về với nhau.”
“Được.” Ninh Đình Trung nói.
Cúp điện thoại, Đường Tuấn đi ra khỏi lối đi chuyên dụng dành cho khách vip. Anh không chào hỏi, trên người mặc bộ quần áo vừa mới mua ở Lai Châu. Hai tay xỏ vào túi, đi ra ngoài phía sân bay, rất nhanh Đường Tuấn đã nhìn thấy Ninh Đình Trung.
Năm chiếc xe Mercedes-Benz màu đen nằm ngang trên đường chờ ở ngoài sân bay, ở giữa là một chiếc xe con Lincoln dài hơn. Tên mập Ninh Đình Trung lúc này đang dựa ngay ngắn trên xe Lincoln, mà ở trước mặt anh ta lại là mấy người nhân viên kia của chế dược Thiên Tinh.
“Tất cả chúng tôi đều đã đến đông đủ, tại sao còn không cho chúng tôi ngồi vào? Đây là cách tập đoàn Thiên Thanh các người tiếp đón khách sao?” Vẫn là Triệu Trường Thông bày tỏ sự không vừa lòng trước tiên.
Ninh Đình Trung nhếch miệng nói: “Tôi còn phải đợi người. Các người không muốn chờ, có thể ra đằng sau đón taxi. Nhớ rõ hóa đơn, tập đoàn chúng tôi sẽ thanh toán cho các người.”