"Khi tôi còn trẻ ỷ vào kiếm khí mà hành tẩu giang hồ, dựa vào một thanh trường kiếm đã tung hoành gần như là vô địch ở dân tộc Mèo. Cho dù so sánh với các thiên kiêu của các đại thế gia võ đạo thì cũng không hề thua kém." Trên mặt của Trương Viễn Quốc xuất hiện một tia hồi tưởng, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo. Ông ta đưa tay bắn ra, âm thanh của thanh kiếm lại xuất hiện, tiếp tục nói: "Đến nay cũng đã ba mươi năm tôi không dùng kiếm, không phải bỏ kiếm mà là không có đối thủ đáng giá để tôi xuất kiếm! Hôm nay tôi bước vào cảnh giới Thần Hải, cậu khiến tôi lần nữa xuất kiếm đã là vinh dự cho một đời!"
Kiếm khí lại tăng lên, trên không trung phát ra âm thanh ma sát dữ dội.
"Ở dưới kiếm của tôi cũng chỉ có vong hồn, không có người sống!" Trương Tuyệt Minh chỉ đếm trên đầu ngón tay rồi bắn, trong không khí cứ như là có mấy ngàn thanh kiếm đang rung động bất an, thanh âm như là kiếm trận hàng lâm. Kiếm khí tăng vọt, quanh người của Trương Viễn Quốc xuất hiện một biển kiếm khí, mà ông ta chính là trung tâm của biển kiếm đó!
"Chỉ Huyền Kiếm!" Hoa Thanh kinh ngạc nói.
Trương Huy kiêu ngạo cười, nói: "Đúng vậy. Chiêu này thật sự là kỹ thuật thành danh của cha tôi, ba mươi năm trước cha của tôi đã từng dựa vào Huyền Kiếm Thuật này đối đầu với Thần Hải. Tên nhóc họ Đường kia chết chắc rồi."
Ba mươi năm trước đã có năng lực địch Thần Hải, ba mươi năm sau một kiếm này có thể trở nên đáng sợ đến như thế nào! Chỉ sợ trời đất sẽ đổi chủ! Cho dù là cao thủ cùng cảnh giới Thần Hải cũng sẽ lựa chọn tránh khỏi biển kiếm này!
"Ba mươi năm đúc ra một thanh kiếm, thanh kiếm này có thể giết chết Thần Hải!" Ánh mắt của Trương Viễn Quốc lạnh nhạt, ngữ khí càng kiêu ngạo đến cực điểm.
Chân nguyên trong cơ thể của ông ta chỉ còn lại một tia, thân hình lung lay sắp đổ, nhưng giữa hai hàng lông mày lại là sự tự tin và sát khí đậm đặc.
"Nhóc con, cậu quá ngông cuồng. Nếu như cậu chọn chạy trốn trước khi kiếm khí của tôi thành hình thì có lẽ đã có một con đường sống. Bây giờ thì có là cảnh giới Thần Hải cũng không có cách nào để cứu được cậu!"
Đường Tuấn nhíu mày, lộ ra vẻ ngưng trọng khi nhìn về thanh kiếm nguyên khí đang ngưng tụ thành thực thể kia .
"Ài." Đường Tuấn thở dài.
"Bây giờ có hối hận cũng đã vô dụng!" Nói xong, cổ tay của Trương Viễn Quốc khẽ động, thanh kiếm nguyên khí kia liền từ trên cao phóng xuống, mục tiêu là nhắm vào Đường Tuấn. Bóng hình của Đường Tuấn ở dưới thanh kiếm nguyên khí dài gần ba mét này nhỏ bé tựa như đồ sâu bọ vậy.
Đám người Huyền Long Tử không ngừng rút lui, không ngừng chạy xa khỏi Đường Tuấn. Uy lực của chiêu Chỉ Huyền Kiếm này đã đạt tới cảnh giới Thần Hải, chỉ cần cảm ứng khí tức phía trên thôi đã khiến cho trái tim ông ta run rẩy không thôi.
Trong ánh mắt trêu tức, khẩn trương và khinh thường, Đường Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười, nói: "Dựa vào thanh kiếm này đã muốn giết tôi, vậy thì còn chưa đủ! Trương Viễn Quốc, ông chỉ đến vậy là cùng!"
Nói xong Đường Tuấn nhún hai chân một cái, thân hình như tên lửa mà bay lên, mục tiêu rõ ràng là thanh Chỉ Huyền Kiếm kia!
"Cậu ta điên à?" Hoa Thanh hoàn toàn không thể giải thích được: "Chẳng lẽ cậu ta còn ngại không chết sớm, vậy mà lại muốn dùng thân thể của mình đối đầu với Kiếm Nguyên Khí. Cho dù có là cao thủ Thần Hải thì cũng không có cái gan đó."
"Hừ! Chỉ tiếc là để cho anh ta chết một cách thoải mái như vậy." Trương Nhuận Phát cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về Hoa Tiểu Nam ở đối diện, đáy mắt nóng rực không chút che dấu.