Mọi người vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bà Độc và Hoa Tiểu Nam không thấy đâu cả. Mới rồi bọn họ chỉ lo chạy bán sống bán chết, căn bản không phát hiện ra điều khác thường.
“Đường Tuấn, sao lại thế này?” Huyền Long Tử hơi hơi nhíu mày, hỏi.
“Thế mà còn phải hỏi à, chắc chắn là Đường Tuấn cố tình thả cho hai người kia chạy mất. Bọn họ là người dân tộc Mèo, những trùng độc đó có thể làm chúng ta bị thương nhưng không thể làm bị thương bọn họ được. Nếu không phải có người thả lòng, hai người bọn họ sao có thể đào tẩu dưới mí mắt chúng ta được chứ!” Hư Cửu Huyền lạnh lùng nói.
“Đúng không, Đường Tuấn?” Sắc mặt Huyền Long Tử cũng có chút khó coi.
Triệu Tuấn Phong nắm chặt thanh kiếm Tàng Đông trong tay, mặt lộ sát ý!
Đường Tuấn gật gật đầu, nói: “Không sai. Là tôi để cho bọn họ rời đi.”
“Huyết trì mở lại, đó là chuyện lớn với dân tộc Mèo. Bọn họ muốn đi liên lạc với mấy dòng học khác của Đường Tuấn, liên hợp lại đối phó với cha con Đằng Vũ Vân. Nếu không một khi Đằng Vũ Vân thành công, dân tộc Mèo sẽ không có một ngày bình yên được nữa.”
“Hừ! Thằng nhãi ranh miệng lưỡi sắc bén, đây chỉ là lời nói một bên của cậu, ai biết cậu có thông đồng làm bậy với hai người kia không, lừa gạt chúng ta chờ đợi.” Giọng điệu của Hư Cửu Huyền không tốt chút nào.
“Đường Tuấn, cậu quá xúc động. Chuyện như thế này thì hẳn là nên bàn bạc với chúng ta một chút. Dù sao bọn họ cũng là người dân tộc Mèo, chẳng may họ tiết lộ hành tung của chúng ta ra bên ngoài, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Huyền Long Tử trách móc nói.
“Tôi thấy thằng nhóc này có dị tâm, chúng ta dứt khoát liên thủ này thịt cậu ta ở đây luôn đi, tránh cho lại xảy ra chuyện gì nữa.” Hư Cửu Huyền liếm liếm môi, âm trầm lên tiếng.
“Dị tâm? Ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nhìn mấy người ở đây, nói: “Chẳng lẽ các người không có dị tâm. Tôi cũng không tin các người đến đây chỉ vì báo thu cho các học trò của các môn phái đâu, chỉ sợ là muốn đoạt được kho báu của dân tộc Mèo ấy nhỉ.”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Thiên Dương, Triệu Tuấn Phong, Cố Bách Đường đột nhiên đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn tức khắc bắn ra sát khí bốn phía.
Sắc mặt của Hư Cửu Huyền cũng trở nên khó coi y chang.
Trước mặt mọi người, suy nghĩ trong lòng của mấy người đó bị Đường Tuấn vạch trần, trên mặt ngay lập tức có chút không biết dấu mặt đi đâu.
“Thế thì đã sao? Chúng ta diệt trừ cha con nhà họ Đằng cho Đường Tuấn, thu chút thù lao cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Hư Cửu Huyền nghiêm nghị nói: “Ngược lại là cậu. Tôi vô cùng nghi ngờ cậu đã cấu kết với dân tộc Mèo, nói không chừng đã tính sẵn kế bẫy chúng tôi, đánh bại từng người chúng tôi, sau đó độc chiếm kho báu của dân tộc Mèo!”
“Hư Cửu Huyền, ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông hả?” Một tiếng quát lớn đột nhiên phát ra từ giữa răng môi Đường Tuấn.
“Không hay rồi!” Triệu Tuấn Phong hô lên.
“Cẩn thận!” Huyền Long Tử cũng cùng lúc hét lên.
Giọng nói của Đường Tuấn chưa dứt người đã hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Hư Cửu Huyền.
“Tới hay lắm!” Hư Cửu Huyền cười dữ tợn một tiếng, duỗi tay ra muốn đánh ngược lại Đường Tuấn. Ống tay áo của ông ta chấn động không thôi, vang lên âm thanh sắc nhọn, giống như sắt thép cọ sát vào nhau.
“Triền Ti Kình!” Hư Cửu Huyền giơ tay lên, chân khí như hóa thành đám mây quấn quanh nắm tay ông ta, lao thẳng về phía bả vai Đường Tuấn.
Trên mặt Hư Cửu Huyền lộ ra vẻ đắc ý, ông ta năm lần bảy lượt mở miệng khiêu khích Đường Tuấn, đó là vì muốn chọc giận Đường Tuấn, buộc anh phải ra tay. Ông ta sẽ có một lý do, đến lúc đó ông ta có giết Đường Tuấn, người khác cũng không thể nói gì được hết.
Chân khí mềm mại giống như đám mây nhưng lại là chân khí mạnh mẽ nhất. Cho dù là một chiếc xe tải ở trước mặt, Hư Cửu Huyền đều chắc chắn có thể chém nó thành hai nửa! Trong mắt ông ta, Đường Tuấn chỉ là một người đã chết!
Đường Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn, cứ để mặc Triền Ti Kính chém về phía bả vai anh.
“Thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày!” Hư Cửu Huyền thấy thế, không khỏi giận giữ.
Bang!
Tiếng âm thanh va chạm vang lên thật lớn, bụi mù tung bay mịt mù!
“Đường Tuấn sẽ không chết chứ?” Mục Phương lẩm bẩm nói, trong lòng có hơi tự trách.