“Gì cơ?” Vốn dĩ trong đầu Thẩm Linh Linh đang tính toán làm cách nào để tìm được cớ giáo huấn Đường Tuấn, bây giờ nghe được cha của mình nói những lời này sợ hãi kêu ra tiếng.
Cô không nghe lầm đấy chứ.
Tên Đường Tuấn ngông cuồng tự đại này suýt chút nữa đã trở thành rể hiền của gia đình họ Thẩm?
gia đình họ Thẩm chỉ có một đứa con gái là cô, nói như vậy chẳng phải là Đường Tuấn thiếu chút nữa đã trở thành chồng của cô!
Thẩm Trung cũng giật mình giống cô, em gái nhà mình thiếu chút nữa định hôn ước cùng với người ta, mà chuyện này cậu lại không biết? Khó trách cha muốn gặp Đường Tuấn, không phải là muốn nhắc lại chuyện xưa để gả em gái cho anh ta đấy chứ?
Nam thanh niên đứng bên cạnh Thẩm Nhất Nam đột nhiên nhìn về phía Đường Tuấn, trong mắt lộ ra ý đối địch.
“Ba, người nói cái gì vậy? Con không nghe rõ lắm.” Khuôn mặt của Thẩm Linh Linh tái nhợt, nếu ba cô thật sự muốn gả cô cho tên ngông cuồng tự đại như Đường Tuấn này, không bằng giết cô đi luôn cho rồi.
Thẩm Nhất Nam lắc lắc đầu, nói: “Những cái này đều là chuyện cũ năm xưa. Tôi chỉ là đúng lúc nhớ tới nó thôi.”
Ông nhìn Đường Tuấn, thở dài, nói: “Đối với sự việc của ông cháu, tôi thực sự xin lỗi. gia đình họ Thẩm tôi nợ gia đình họ Đường cậu một ân tình, nếu sau này cậu có chuyện gì không thể giải quyết được thì cứ tới tìm tôi.”
Vừa rồi ông chỉ thuận miệng nói ra, tất nhiên sẽ không có dự định đính hôn lại. Hiện giờ trình độ của gia đình họ Đường xuống dốc, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra là có thế lực siêu cấp lớn ở phía sau muốn đối phó với gia đình họ Đường. Thẩm Nhất Nam ông không ngu xuẩn đến mức trong tình huống như vậy còn trói buộc cùng con thuyền gia đình họ Đường bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống này.
Sở dĩ hôm nay ông muốn gặp Đường Tuấn chỉ đơn giản là muốn nói rõ về sự tình năm đó, tránh cho việc sau này Đường Tuấn dây dưa không dứt, lại kéo gia đình họ Thẩm cùng xuống nước với cậu ta.
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, đối với tính toán Thẩm Nhất Nam cũng đoán ra được đôi chút.
“Xin chào, tôi tên Vương Niên Khải.” Đúng lúc này, vị nam thanh niên vẫn luôn thờ ơ quan sát kia tiến lên trước một bước, đi đến trước mặt Đường Tuấn, nói: “Tôi rất thích Thiên Thiên. Nếu hôn ước của anh và cô ấy đã là chuyện xưa, thì tôi hy vọng về sau hai người không nên gặp nhau. Anh là người thông minh, tôi nghĩ anh hẳn là có thể làm được điều đó.”
Anh ta mở miệng, nói ra ý nghĩ trong lòng mình một cách thản nhiên, chỉ là mang theo sắc thái mệnh lệnh quả thật làm người ta phản cảm.
“Khải Niên.” Sắc mặt Thẩm Nhất Nam có chút khó coi, trầm giọng nói.
Vương Niên Khải nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Nam, nói: “Chú Thẩm, thầy của cháu chỉ kêu cháu bảo vệ cho chú. Còn việc cháu muốn làm cái gì, chú không có quyền quản cháu.”
Đáy mắt Thẩm Nhất Nam lộ ra sự tức giận, nhưng vẫn là bất đắc dĩ.