Bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua một thanh niên có y thuật lợi hại như vậy, thiên phú Thiên Nữ Tán Hoa này còn tốt hơn gấp nhiều lần với người bình thường.
Đường Tuấn vừa định trả lời, phía sau lại là truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó một âm thanh vang lên: “Đường Tuấn, anh đến rồi sao.”
Mọi người nhìn theo âm thanh liền nhìn thấy Lý Ngọc Mai bước xuống cầu thang với những bước chân uyển chuyển. Một đôi mắt đẹp lướt qua một đám người, sau khi nhìn thấy người đàn ông trên mặt đất đã ngất đi, sắc mặt cô hơi thay đổi, cô nghiêm nghị nói: "Chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chút rắc rối. Tôi sẽ nói cho cô sau."
Lý Ngọc Mai nhẹ nhàng gật đầu.
"Cậu, cậu là Đường Tuấn? Là Chủ tịch Hiệp hội Y học sao?" Lúc này, một đám người trong phòng đón khách kinh ngạc nhìn Đường Tuấn, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Đúng vậy. Tôi là Đường Tuấn." Đường Tuấn hiên ngang nói: "Tôi biết rằng có một số người nghi ngờ y thuật của tôi, nhưng không quan trọng. Bây giờ tôi sẽ cho mọi người một cơ hội để cạnh tranh với tôi."
Mọi người tức khắc trầm mặc.
Nếu là lúc nãy, chắc chắn họ sẽ đứng lên chất vấn. Nhưng Đường Tuấn vừa thể hiện kỹ năng y thuật của mình, điều này đã hoàn toàn thuyết phục họ và không cảm thấy thù địch chút nào.
"Thì ra cậu là Đường Tuấn, Y thuật của cậu thật sự rất tốt. Tôi nghe nói từ những người bạn trước đây, tôi vẫn không tin. Bây giờ cuối cùng tôi cũng tin. Ông Lý là tôi đây phục rồi. Nhưng tôi vẫn muốn tham gia Hiệp hội Y học Việt Nam." Ai đó thở dài, ngưỡng mộ nhìn Đường Tuấn.
"Tôi cũng phục. Xin Đường tiên sinh cho chúng tôi gia nhập Hiệp hội Y học."
“Mong Đường tiên sinh cho chúng tôi gia nhập Hiệp hội.”
Từng lượt âm thanh vang lên, y thuật của Đường Tuấn đã làm bọn họ khâm phục, đương nhiên có chút tin tưởng đối với Hiệp hội y học Việt Nam.
Đường Tuấn gật đầu nói: "Bất kỳ ai là người tu luyện y học đều có thể gia nhập Hiệp hội. Tuy nhiên, muốn gia nhập thì phải tuân theo quy định của Hiệp hội, nếu người nào vi phạm quy định thì phải bị nghiêm trị, mong mọi người hiểu”
Mọi người gật đầu và đồng ý.
“Vậy hãy đến văn phòng để điền tài liệu đăng ký.” Lý Ngọc Mai mở lời đúng lúc.
Mọi người liếc nhìn người đàn ông bất tỉnh trên mặt đất, rồi lần lượt rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Lý Ngọc Mai định nói, nhưng Đường Tuấn đã nói trước: "Chuẩn bị cho tôi một căn phòng trống. Tôi có chuyện cần giải quyết trước."
Đôi mắt anh hơi híp lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh. Về người đàn ông đầu độc này, anh có một số suy nghĩ trong đầu. Anh muốn chứng nghiệm càng sớm càng tốt.