Người đàn ông kia nuốt nước miếng, giọng nói có chút run rẩy: “Tổng giám đốc Diệp, độc quyền của bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần đã được đăng ký từ trước, hơn nữa công thức của bên kia hoàn thiện hơn của chúng ta hoàn thiện rất nhiều. Chúng ta không có cách xin độc quyền.”
Độc quyền không xin được, điều này có nghĩa rằng bọn họ không có cách nào tiếp tục sản xuất thuốc. Đây chắc chắn là một đòn chí mạng đối với tập đoàn Nam Nhật.
“Sao! Cậu nói cái gì!” Một tiếng loảng xoảng vang lên, Diệp Thanh Phương đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi, giống như không có nghe thấy lời nói của người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn Diệp Thanh Phương, giọng nói lớn hơn một chút: “Tổng giám đốc Diệp, chúng ta không có cách nào xin độc quyền thuốc mới!”
Bụp!
Diệp Thanh Phương tiện tay, đem một phần tài liệu trên bàn ném ra ngoài, va chạm ở mặt kính dày dặn phát ra âm thanh nặng nề, giống hệt tâm trạng bừng bừng lửa giận của anh ta ngay giờ phút này.
“Khốn nạn! Là ai xin?” Gương mặt Diệp Thanh Phương đầy dữ tợn vặn vẹo, như là một con thú hoang đang bên bờ vực điên cuồng.
Người đàn ông nói: “Là Hiệp hội y học cổ truyền mới thành lập cách đây không lâu.”
Tầm mắt anh ta lặng lẽ dừng ở trên người Đường Tuấn, ngập ngừng nói: “Người đứng đầu của Hiệp hội là Đường…Đường…”
“Là tôi.” Đường Tuấn lúc này cũng đứng lên, nói: “Tôi chính là hội trưởng hiện tại của Hiệp hội y dược cổ truyền.”
Hai mắt Diệp Thanh Phương đỏ đậm, giọng nói hiện ra lạnh lẽo thấu xương, gằn từng chữ một: “Anh, dám, hãm, hại, tôi!”
Đường Tuấn nhún nhún vai, nói: “Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần vốn dĩ thuộc về tôi, tôi chỉ là lấy về đồ vật của chính mình thôi.”
Khoảng thời gian Hiệp hội y học cổ truyền vừa mới thành lập, Đường Tuấn đã nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, cho nên lúc ấy anh đem chuyện này giao cho Lý Ngọc Mai xử lý, bây giờ xem ra cô ta làm rất tốt.
“Khốn nạn!” Diệp Thanh Phương hét lên điên cuồng, lấy một cái gạt tàn thuốc trên bàn ném thẳng vào mặt Đường Tuấn. Anh ta lên kế hoạch tất cả thật tỉ mỉ, ngược lại cuối cùng trở thành dọn chỗ cho Đường Tuấn hưởng lợi! Chuyện như thế làm sao anh ta không giận cho được!
Diệp Thanh Phương chưa luyện được nội công, ném gạt tàn thuốc vào Đường Tuấn hoàn toàn không tạo ra chút sức tấn công nào. Đường Tuấn ở không khí bắt lấy, gạt tàn thuốc đã nằm gọn trong tay.
“Bây giờ, chắc là tôi đã có tư cách lên tiếng rồi chứ.” Đường Tuấn đem gạt tàn thuốc đặt lên bàn, ánh mắt giễu cợt nhìn qua tất cả những người trong phòng họp.