Tôn Vân Hoa khẽ giật mình, có chút oán hận nhìn Chung Khê San. Nếu vừa rồi ông ta ra tay tương trợ, thì Từ Phượng hoàn toàn sẽ không phải chết, mọi chuyện cũng sẽ không đi tới nước này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tôn Vân Hoa cũng không dám biểu hiện chút bất mãn nào ra ngoài. Từ Phượng đã chết, sau này còn rất nhiều việc cần nhờ đến vị cao thủ cảnh giới Thần Hải là Chung Khê San này.
“Tôi sẽ cho cậu cỏ Băng Phách.” Tôn Vân Hoa cắn răng nói. Loại dược liệu như cỏ Băng Phách này là loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, trên trời dưới đất không thể nào tìm được cây thứ hai, là kỳ trân dị bảo chân chính trên đời, cũng là bảo vật trấn cốc của Dược Y Cốc. Nhưng lần này lại không thể không chắp tay đưa ra ngoài, làm sao ông ta không đau lòng cho được.
Đường Tuấn gật đầu, chế giễu nói: “Bia hành y gì đó đâu?”
Tôn Vân Hoa khẽ giật mình, bia hành y chính là một trong số những kí hiệu của Dược Y Cốc, chẳng lẽ thật sự không thể nào lập lại được sao? Nếu vậy trăm năm sau, còn có ai nhớ được những cống hiến của Dược Y Cốc đối với Y học cổ truyền nữa chứ?
“Hừ! Chẳng lẽ các người còn muốn dựng lại bia hành y sao? Có phải đợi sau khi tôi rời khỏi đây, thì tôi cũng sẽ trở thành một kẻ thất bại thảm hại dưới tay Dược Y Cốc được khắc lại trên bia hành y?” m thanh Đường Tuấn dần dần lạnh đi.
Tôn Vân Hoa cố gắng giải thích: “Trên bia hành y ghi lại lịch sử của Dược Y Cốc cùng với tiến trình phát triển của Y học cổ truyền, tuyệt đối không thể hủy!”
“Xuyên tạc chân tướng sự việc? Đây cũng là lịch sử phát triển của Dược Y Cốc sao?” Đường Tuấn cũng không có ý định nhân nhượng đối phương.
Sắc mặt Tôn Vân Hoa vô cùng khó coi, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại. Vì muốn duy trì mặt mũi và danh dự của Dược Y Cốc, bọn chúng nhất định phải thay đổi nội dung ghi trên bia hành y.
Tôn Vân Hoa đột nhiên hỏi: “Đường Tuấn, chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao lúc trước ông nội cậu lại đến Dược Y Cốc sao? Tại sao Dược Y Cốc bọn tôi lại muốn hợp thể tất cả sức mạnh của Y học cổ truyền?”
“Ồ?” Đường Tuấn nhíu mày: “Tại sao?”
Tôn Vân Hoa thở dài: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến một nơi.”
“Cha, chẳng lẽ cha muốn mang anh ta đến đó sao? Đường Tuấn chỉ là một kẻ từ bên ngoài tới mà thôi.” Tôn Khanh nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Vân Hoa, sững sờ một lát rồi chợt hốt hoảng nói.
Tôn Vân Hoa quát mắng: “Chẳng lẽ con muốn để Dược Y Cốc chúng ta tuyệt diệt sao?”
Tôn Khanh trầm mặc.
“Tất cả mọi người đều giải tán đi.” Tôn Vân Hoa nói vài câu với mấy vị trưởng lão bên cạnh, tiếp đó xoay người đi sâu vào trung tâm Dược Y Cốc.