“Cái tên đại nghịch bất đạo! Chờ cốc chủ, Thiếu cốc chủ và chư vị trưởng lão xuất quan mày nhất định sẽ chết. Tao muốn mày phải sống không bằng chết!" Trong lòng gã ta hung tợn ngẫm nghĩ.
Hô!
Đường Tuấn thở ra một hơi, giống như là muốn xoa dịu sự khó chịu đang đè nặng trong lòng.
“Anh Đường.” Hoa Tiểu Nam cầm tay Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao cả.
Anh quay đầu nhìn lại, Ngài Tô, Hà Lung Linh, Hà Đan Thông, ba người kia đang sững sờ tại chỗ, miệng há to, trên mặt mang theo biểu tình không thể tin nổi.
“Đường Tuấn, anh gây ra họa lớn rồi." Hà Đan Thông hít sâu một hơi.
“Không biết thức thời. Một tên nông cạn chỉ thích cảm giác sảng khoái nhất thời.” Ngài Tô bày ra vẻ mặt khinh miệt, lại quay đầu nói với Hà Đan Thông: "Ngài Hà chúng ta đi mau. Đừng để tên này liên lụy đến bản thân. Đợi lát nữa sợ là Dược Y Cốc sẽ giận lây, ảnh hưởng đến việc xin thuốc của cô Linh Lung."
Hà Đan Thông gật đầu.
“Tiểu Nam, cùng tôi rời khỏi đây đi. Đừng để ý anh ta." Hà Lung Linh nói với Hoa Tiểu Nam.
Hoa Tiểu Nam lắc đầu, trong mắt đều là kiên định: “Anh Đường không làm gì sai."
Hà Lung Linh ngẩn ra, có chút oán hận nhìn chằm chằm Đường Tuấn. Cô ta thật sự không rõ, Đường Tuấn có tài năng gì mà lại có thể khiến Hoa Tiểu Nam một lòng tin tưởng như vậy. Theo cô ta thấy, Đường Tuấn chỉ là một tên đàn ông thô lỗ tự đại mà thôi.
“Đi thôi Linh Lung. Đây không phải nơi chúng ta có thể nhúng tay.” Hà Đan Thông kéo tay Hà Lung Linh, giọng nói đầy thâm ý nói với Đường Tuấn: "Đường Tuấn, hy vọng anh đến lúc đó cũng đừng nói lung tung, liên lụy đến nhà họ Hà chúng tôi."
Nói xong lập tức cùng Hà Lung Linh và Ngài Tô rời khỏi.