“Mau cút đi. Đừng ở chỗ này chướng mắt.” Lại có người hô to với Đường Tuấn.
Mấy học trò Dược Y Cốc tôi một câu anh một câu, hoàn toàn không cảm thấy bản thân bọn họ đang đảo lộn trắng đen, vẫn còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo ông đây vô địch thế giới.
Sắc mặt Đường Tuấn nhanh chóng trầm xuống, như thể đây là điềm báo của một cơn bão dữ sắp xuất hiện. Đám học trò Dược Y Cốc kia sỉ nhục y học cổ truyền, sỉ nhục ông nội Đường Hạo mà anh kính trọng nhất ở trước mặt anh, như vậy làm sao anh không nổi giận! Thậm chí, anh đã thật sự muốn giết người, thật sự muốn giết chết tất cả đám người đáng hận này.
Thấy Đường Tuấn lộ ra vẻ mặt dữ tợn nhưng mà mấy học trò Dược Y Cốc không những không có ý định dừng lại mà còn càng nói càng đắc ý.
“Nếu không có Dược Y Cốc chúng ta che chở, y học cổ truyền đã sớm bị biến mất rồi. Cái đám vô dụng ở bên ngoài kia, không phải lang băm thì là cái gì?"
“Không sai. Theo tôi biết thì tất cả y học cổ truyền đều phải chịu sự quản lý của Dược Y Cốc, cúi đầu phục tùng mệnh lệnh của chúng ta. Tôi còn nghe nói, bên ngoài có người tự xưng là cái gì mà Quỷ Y Châm Vương đấy, theo tôi thấy người này không khác gì Y Thánh cả, ngay cả cục cứt chó cũng không bằng."
“Ha ha ha!”
Một đám học trò Dược Y Cốc lập tức khinh bỉ cười to.
“Câm miệng!” Một tiếng rống mang theo giận dữ như sấm rền vang lên bên tai, hai mắt Đường Tuấn trừng to, sự tức giận trong đôi mắt kia dường như có thể thật sự hóa thành hai ngọn lửa bùng cháy dữ dội, vẻ mặt càng thêm âm u đáng sợ, giống như một con hung thú cổ xưa đang chuẩn bị bùng nổ.
Vẻ mặt của mấy tên học trò Dược Y Cốc cứng đờ, bị khí thế bất ngờ của Đường Tuấn ép buộc phải lùi về phía sau mấy bước. Nhưng đáy lòng bọn họ bất chợt bùng lên lửa giận, vậy mà bọn họ lại bị một kẻ ngoại lai từ bên ngoài đến đây xin thuốc dọa làm cho sợ hãi, chuyện này đối với bọn họ thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Nghĩ như vậy, bọn họ lại lần nữa tiến về trước vài bước, bảy tám đôi mắt đầy sát khí nhìn Đường Tuấn chằm chằm: “Dám vô lễ với bọn tao,
tao ra lệnh cho mày quỳ xuống xin lỗi bọn tao ngay bây giờ. Sau đó bọn tao sẽ suy xét xem có nên tha thứ cho mày hay không!"
Đám học trò Dược Y Cốc này đều là những người tài giỏi có sức mạnh, lời nói tràn ngập sát khí dường như mang theo hơi lạnh thấu xương làm người ta nghe xong nổi đầy da gà.
Sắc mặt đám người Hà Đan Thông thay đổi từ tốt sang xấu, lén lút lôi kéo Hà Lung Linh tránh xa Đường Tuấn một chút, sợ anh liên lụy đến bọn họ.
“Đường Tuấn, còn không nhanh xin lỗi các vị học trò Dược Y Cốc." Ngài Tô lạnh giọng quát.
Đồng thời, ông ta lại vội vàng giải thích với mấy tên học trò Dược Y Cốc kia: "Các vị, chúng tôi không thân với anh ta, người nào làm người đó chịu. Anh ta nói gì cũng không liên quan đến chúng tôi."
Ngài Tô cũng được xem là cao thủ cảnh giới Tông Sư, dựa theo đạo lý thì ông ta không nên nhẫn nhục chịu đựng như thế. Nhưng tối qua ông ta đã bị hai cao thủ cảnh giới Thần Hải xuất thần nhập hóa dọa cho mất mật rồi, bây giờ làm sao dám đối địch với đám người Dược Y Cốc nữa. Không những muốn phủi sạch tất cả quan hệ với Đường Tuấn mà ông ta còn lên tiếng muốn Đường Tuấn phải chấp nhận thỏa hiệp.