Đi bộ trên không!
Loại kỹ năng mà chúng ta chỉ được nghe trong những câu chuyện thần thoại thực sự tồn tại!
“Đường Tuấn, cậu chết chắc rồi! Có một thần nhân như ngài Ban, để tôi xem cậu sẽ giành lại nhà họ Đường bằng cách nào! Nhà họ Đường là của tôi!” Sau khi ngài Ban rời đi, Đường Quang Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi cũng cảm thấy đắc ý.
Trên sân thượng rộng lớn của biệt thự số 1, núi Công viên Xanh, thành phố Vinh.
Đường Tuấn đang tập quyền.
Hội nghị Y học cổ truyền đã kết thúc được ba ngày. Trong ba ngày này, Đường Tuấn vẫn luôn ra sức luyện võ công.
Đêm hôm đó, sau khi gặp Trần Cao Phong, Đường Tuấn mới biết rằng thực lực còn rất kém. Chắc chắn là sau lưng Đường Quang Hòa có một võ sĩ vô cùng mạnh mẽ luôn hỗ trợ. Nếu không thì sau khi Đường Quang Hòa biết được mình đã giết Trần Cao Phong, ông ta nhất định sẽ không dám ăn nói xằng bậy.
Còn Bà Độc và Hoa Tiểu Nam đang đứng quan sát ở bên cạnh sân thượng.
“Bà Độc, anh Đường đã tập quyền mười mấy tiếng liên tiếp rồi, thật sự không sao chứ?” Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam có chút lo lắng, hai tay nhỏ của cô ta nắm chặt lại.
Vẻ mặt của Bà Độc lại rất nghiêm túc, bà ấy cũng là cao thủ về võ công, những cảnh như thế này bà ấy đã nhìn thấy nhiều hơn Hoa Tiểu Nam không biết bao nhiêu lần.
Nếu như một cao thủ tông sư bình thường tập quyền mười mấy tiếng liên tục như Đường Tuấn thì đã không còn một chút sức lực nào từ lâu rồi, thể lực cũng không thể nào theo kịp. Tuy nhiên, Đường Tuấn lại là người càng tập càng có tinh thần, dường như cả cơ thể của anh đã đắm chìm vào trong võ thuật vậy. Những âm thanh phát ra từ sự lưu thông sinh lực trong cơ thể anh càng lúc càng vang hơn, giống như âm thanh thủy triều không ngừng đập vào những tảng đá ngầm.
“Đường Tuấn thực sự là một thiên tài về võ thuật, không ngờ chỉ trong ba tháng mà cậu ấy lại có thể tập đến được như vậy.” Ánh mắt của bà Độc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Đường Tuấn đánh một quyền, như thể có vài gợn sóng vô hình xuất hiện trong không trung. Anh liên tục giậm chân trên không, giống như đang bước lên một chiếc thang vô hình vậy.
Một cú đá vô cùng mãnh liệt, không khí xung quanh dường như bị một bàn tay lớn khuấy động lên, hóa thành một cơn gió lốc.
Xì xì xì!
Một viên đá cẩm thạch cứng đã bị gió lốc thổi nứt, những mảnh vỡ văng ra tung tóe!
Hô!