Ông ta duỗi eo, xương cốt phát ra tiếng rốp rốp như tiếng đậu rang: “Tuy không biết tại sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tu luyện tới tông sư, nhưng hôm nay cậu nhất định phải chết!”
Khi giọng nói của ông ta rơi xuống, mũi chân hơi chà xát xuống đất rồi lao về phía Đường Tuấn giống như một con báo.
Trong phút chốc, chân khí hùng hồn tuôn ra như nước chảy, một cơn gió thổi qua núi rừng một cách vô cớ, vô số lá khô đều bị cuốn lên, cảnh tượng trông như rơi vào ngày tận thế.
Trong mắt Đường Tuấn không hề có sợ hãi nào, thân thể thẳng tắp như cây lao. Ngay khi bàn tay của người đàn ông vỗ tới, anh mới từ từ đánh ra một chưởng.
Một chưởng này nhìn rất chậm nhưng lại rất nhanh, sau khi vung ra đã vỗ thẳng lên ngực của người đàn ông.
Bùm!
Toàn bộ thân thể của người đàn ông như diều đứt dây, nhanh chóng bay ra ngoài.
Sức mạnh của một chưởng lại có thể kinh khủng đến thế!
Người đàn ông vất vả lắm cuối cùng mới đứng vững vàng được, lại còn bị trượt một khoảng bảy tám mét trên mặt đất ở núi rừng. Địa chất núi rừng mềm nhão, ông ta bị trơn trượt cày ra một vệt dài sâu năm sáu phân, cứ như vừa dùng một cái cày sắt cày thật mạnh vậy.
Người đàn ông đứng hình, cả người khẽ run lên, làm tan chút sức lực còn sót lại. Gương mặt anh ta đầy sợ hãi, như thể anh ta đã nhìn thấy một cái gì đó mà mình không thể tin được. Đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, giọng nói nặng nề như sấm rền gằn từ cổ họng: “Sao có thể chứ? Năng lực tu luyện võ công của cậu mạnh như vậy sao?”
Bởi vì đã liên quan đến nhiều chuyện trong nhà họ Đường cho nên người đàn ông này biết rõ hơn ai hết mới bốn năm tháng trước đây thôi Đường Tuấn vẫn là một thằng nhóc yếu đuối trói gà không chặt. Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã khiến ông ta trượt dài ra xa, sức mạnh hoàn toàn áp đảo ông ta.
“Không phải Thành Chiến nói rằng cậu ta vừa mới bái nhập tông sư sao, đến cả chân khí còn chẳng biết vận hành thế nào! Thế mà sao bây giờ cậu ta mạnh thế!” Người đàn ông càng nghĩ mà càng thấy sợ. Khi đó Thành Chiến về nhà họ Đường còn kể rằng Đường Tuấn đã được thăng lên chức tông sư, bọn họ còn cười nhạo anh một hồi cơ mà.
Ngay cả vụ ám sát này, người đàn ông cảm thấy rất ra tay rất dễ dàng. Cho dù biết Đường Tuấn là cao thủ tông sư, nhưng ông ta có coi ra gì đâu. Dù sao ông ta cũng dày dạn kinh nghiệm trong cảnh giới đại tông sư gần mười năm, kinh nghiệm tích lũy có thừa, nếu ông ta triển hết ra e rằng một người mới vào cảnh giới tông sư cũng khó mà sống được.
Nhưng bây giờ, tất cả những gì xảy ra đã hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của ông ta.
Ông ta cưỡng chế nhận một chưởng của Đường Tuấn lòng, khí huyết sôi trào, chân khí của ông ta như sắp vỡ tung đến nơi!
Ông ta bị thương rồi!