“Anh Đường, xin anh hãy so tài với anh ta. Thay chúng tôi đòi lại công bằng! Lấy lại vị thế cho Y học cổ truyền!”
“Anh Đường, mong anh hãy lấy lại vị thế cho Y học cổ truyền!”
“Anh Đường, mong anh hãy lấy lại vị thế cho Y học cổ truyền!”
Bao câu nói cuối cùng gộp thành một ý, tiếng nói vang vọng khắp cả hội trường.
Diệp Quang, Thẩm Dũng cùng với khách mời của Đại hội Y học cổ truyền cũng bị làm cho kinh động, từ sau hậu trường bước ra. Nhìn thấy cảnh tượng ở đây, mấy vị tuổi cao trọng vọng bỗng chốc không tự chủ được mà cảm thấy sôi sục, tràn đầy nhiệt huyết.
“Nếu như Y học cổ truyền có thể đoàn kết một lòng như vậy thì có chuyện gì không làm được đây!”
Đến cả sắc mặt cô Cơ cũng trở nên khó coi, cô ta nhìn Đường Tuấn đang bình lặng đứng giữa đám đông, thực sự không rõ tại sao mọi người lại tín nhiệm anh như thế.
Không biết tại sao, trong lòng cô ta bỗng thấy bất an.
Hình như Tôn Khanh làm hơi quá rồi.
Vốn anh ta cũng chỉ định kích động đám người Y học cổ truyền này thôi, để bọn họ thấy rõ khoảng cách mà nản lòng, nhưng bây giờ lại đẩy bao nhiêu người về cùng phía với Đường Tuấn. Nếu thực sự thua trong trận so tài, anh ta đâu còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.
Đường Tuấn khua tay, đám đông lập tức im lặng. Anh nhìn Tôn Khanh, nói: “Anh thua rồi, anh nói Dược Y Cốc và Phái Thần Châm sẽ không nhúng tay vào việc của Hiệp hội Y dược cổ truyền nữa, đúng không?”
Tôn Khanh mím môi, nói: “Tất nhiên. Nhưng khả năng đó gần như bằng không.”
Anh ta vốn không cho rằng Đường Tuấn có cơ hội thắng được y thuật của anh ta.
Tôn Khanh nhìn vẻ mặt bình lặng của Đường Tuấn, trong lòng lại thấy không vui, chợt nói thêm: “Hay là chúng ta thêm vào chút giải trí đi. Lần trước anh mạo phạm tôi, nếu lần này anh thua, tôi muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Được. Tôi đồng ý với anh. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.” Đường Tuấn lên tiếng: “Nếu như anh thua, không chỉ không được can dự vào việc của Hiệp hội Y học cổ truyền. Tôi còn muốn bản đồ chỉ đường đi tới Dược Y Cốc.”
Sắc mặt Tôn Khanh khẽ biến, không rõ tâm tình lúc này của anh ta, nhưng vừa nghĩ đến y thuật của mình, anh ta lại thấy tự tin, gật đầu đồng ý.
Đường Tuấn, anh làm thế mạo hiểm quá.” Lý Ngọc Mai kéo Đường Tuấn lại.
Nếu như Đường Tuấn thua sẽ phải quỳ xuống trước mặt bao người để xin lỗi Tôn Khanh, vậy anh sẽ trở thành trò cười cho cả giới Y học cổ truyền, sau này sẽ chẳng thể tồn tại trong giới này được nữa.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không sao, tôi sẽ không thua đâu.”
Anh lướt mắt khắp xung quanh, từng đôi mắt mong chờ đang nhìn anh.