Thiên Thanh chính là một trong những đại từ của Y học cổ truyền, nhà họ Vương lấy hai chữ Thiên Thanh đặt tên, có thể thấy nhà họ Vương có tự tin thế nào đối với nội hàm của mình.
Ngay từ đầu Thẩm Dũng mời Đường Tuấn duy trì yên ổn cho đại hội Y học cổ truyền, nhưng sau đó ngay cả Dược Y Cốc môn phái Y học cổ truyền cũng cố ý xuất thế vì đại hội Y học cổ truyền lần này, Thẩm Dũng tất nhiên không có loại ý tưởng này nữa. Nhưng ông vẫn cho rằng y thuật của Đường Tuấn vô cùng cao siêu, cho dù so sánh với đệ tử truyền thừa của Dược Y Cốc, vẫn không thua kém chút nào, cho nên ông mới cố gắng muốn giúp đỡ Đường Tuấn tham gia đại hội Y học cổ truyền.
“Yên tâm đi ông Thẩm, tôi tự có biện pháp.” Đường Tuấn cười nói.
Diệp Quang vừa gọi điện thoại đến, nói rằng đã đến thành phố Nha Trang, khoảng mười phút nữa thì có thể đến. Dù thế nào Vương Tấn Lợi cũng không không tưởng tượng được anh sẽ lấy bác sĩ ưu tú của viện điều dưỡng Kim Sơn để xuất hiện nhỉ.
Thẩm Dũng thấy sự tự tin trên mặt Đường Tuấn lúc này mới hơi yên tâm một chút.
Câu lạc bộ Thanh giờ này vô cùng náo nhiệt, không chỉ có cao thủ Y học cổ truyền đến từ các nơi của tỉnh Khánh Hoà, còn Y học cổ truyền của các tỉnh khác. Thậm chí Đường Tuấn còn nhìn thấy mấy người nước ngoài tóc vàng, chắc là đến từ nước ngoài hoặc là mấy bệnh viện Tây y lớn trong Việt Nam.
“Đại hội Y học cổ truyền lần này nhà họ Vương làm thật long trọng, không chỉ mời Y học cổ truyền, ngay cả bác sĩ và học giả Tây y nổi tiếng trong nước đều mời đến không ít.” Thẩm Dũng chỉ vào một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đeo mắt kính gọng vàng ở đằng xa, nói: “Người đó tên là Smith, chuyên môn nghiên cứu phương diện ung thư, nghe nói ông ta đã nghiên cứu phát minh ra thuốc có thể ức chế hiệu quả ung thư, chỉ là trước mắt còn chưa công bố xác thực. Ông ta không chỉ là bác sĩ hội chẩn của bệnh viện nổi tiếng ở Hà Nội, mà còn giáo sư chính quy của Đại học Hà Nội, thân phận rất cao quý.”
“Đi theo đằng sau ông ta chính là học trò Hạ Văn Thanh của ông ta, nghe nói là sinh viên hàng đầu của viện y học Hà Nội, học Tây y trong trường đại học. Nhưng cậu ta lại xuất thân từ thế gia Y học cổ truyền nhà họ Hạ. Lúc Hạ Văn Thanh còn nhỏ, đã từng bái làm học trò của Vương Trọng Khang, thậm chí Vương Trọng Khang còn muốn nhận cậu ta làm đệ tử ruột, truyền thụ Ngũ Long châm pháp. Đáng tiếc, sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Văn Thanh bỏ Y học cổ truyền, chuyển sang Tây y.” Thẩm Dũng nhìn về phía thanh niên khoảng hai mươi tuổi sau lưng Smith, giọng điệu thổn thức không ngừng.
“À?” Lông mày Đường Tuấn nhíu lại, ánh mắt chuyển đến trên người Hạ Văn Thanh.
Y học cổ truyền rất coi trọng truyền thừa, Vương Trọng Khang nguyện ý nhận Hạ Văn Thanh làm đệ tử đóng cửa, thậm chí còn truyền thụ Ngũ Long châm pháp, bản thân cũng đã chứng minh Hạ Văn Thanh có thiên phú trên phương diện Y học cổ truyền.
Hạ Văn Thanh thoạt nhìn có chút gầy yếu, bộ dạng cũng không anh tuấn gì, nhìn như khúc gỗ, làm cho người ta cảm thấy cậu ta giống một tên mọt sách. Hạ Văn Thanh dường như cảm ứng được ánh mắt của Đường Tuấn, hơi nhíu mày, nhìn Đường Tuấn một cái, nhưng không dừng lại bao lâu. Đã đi cùng thầy giáo Smith của cậu ta vào câu lạc bộ Thiên Thanh.
Đường Tuấn cũng không để ý quá nhiều, hôm nay là ngày nhà họ Vương làm chủ nhà nghênh đón khách khứa, ngày mai đại hội Y học cổ truyền mới chính thức bắt đầu.