Trần Nhật Minh nhìn cha của mình quỳ rạp trên mặt đất, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó cùng “bùm bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nói: “Cảm ơn thầy Đường!”
Đường Nghiêu uống một ngụm nước trà làm trơn hầu, ơn quán đỉnh và tái tạo ra, anh đương nhiên có thể nhận được một lễ lớn tới như thế của cha con nhà họ Trần.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, ba người Đường Tuấn, Quách Thịnh Minh và Trần Bá Phước đang ngồi ở đó, trong khi Trần Nhật Minh thì cung kính đứng sau cha mình là Trần Bá Phước, trông anh ta như một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy. Anh ta nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt tôn sùng và biết ơn, bấy giờ anh ta mới biết suy nghĩ của mình trước đây ngây ngô và buồn cười đến mức nào.
“Ông nói qua điện thoại là có chuyện gấp muốn tìm tôi, có chuyện gì vậy?” Đường Tuấn hỏi.
Trần Bá Phước nghe vậy bấy giờ mới nhớ tới chuyện mình muốn tìm Đường Tuấn, kiềm chế sự vui sướng trong lòng một chút, sau đó từ tốn nói: “Anh Đường, chuyện là Diệp Thanh Phương chắc đang phân phối lại hai loại thuốc mới. Anh cũng nên chứ nhỉ?”
Đường Tuấn gật đầu, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc nào khác thường, giống như những gì Trần Bá Phước nói đều không có liên quan gì đến mình.
Khi nhìn thấy điều này, Trần Bá Phước không khỏi đánh giá cao Đường Tuấn. Nếu là một người bình thường, sau khi bị Diệp Thanh Phương chơi một vố như vậy thì e rằng anh ta đã tức giận đến mức không thể kìm chế được rồi. Nhưng Đường Tuấn lại chẳng thèm để ý đến chuyện đó, càng thể hiện được phẩm chất và đức hạnh tuyệt vời của anh.
Ông lặng lẽ nhìn con trai mình đang nhìn Đường Tuấn đầy ngưỡng mộ. Rõ ràng là hai người cách nhau không đến mấy tuổi, nhưng bất kể về về tu vi võ đạo hay là khí chất đi chăng nữa thì Đường Tuấn lại vượt xa những người đồng trang lứa của mình.
Trần Bá Phước thở dài trong lòng, lấy một bản hợp đồng từ trong chiếc cặp mang theo, ông nói nói: “Anh Đường, đây là cổ phần của tập đoàn Nam Nhật mà bao năm qua tôi đã mua lại của một số nhà đầu tư và cổ đông nhỏ, bao gồm cả cổ phần của hai loại thuốc mới lần này. “
Đường Tuấn nói: “Ông làm vậy là có ý gì?”
Trần Bá Phước đẩy bản hợp đồng cho Đường Tuấn, nói: “Ngay từ đầu tôi đã muốn hợp tác với anh Đường rồi. Nhưng bây giờ anh Đường đã có ý kiến với Nhật Minh nhà tôi, tôi đương nhiên là đề cập đến nữa. Hợp đồng này sẽ coi như nhà họ Trần chúng tôi báo đáp công ơn và lòng tốt của anh Đường.”
Đường Tuấn mở bản hợp đồng ra xem một chút, khi nhìn thấy những con số trên bản hợp đồng thì hơi giật mình. Trần Bá Phước thực sự nắm giữ gần 5% cổ phần của Tập đoàn Nam Nhật. Theo giá trị thị trường hiện tại thì số cổ phiếu này chắc chắn có thể bán được với giá hàng trăm triệu, nhưng anh không ngờ rằng Trần Bá Phước lại hào phóng như vậy.
“Đương nhiên rồi. Vả lại số cổ phần này không đủ để ảnh hưởng đến tình hình chung đâu.” Trần Bá Phước nói: “Nhưng nếu như số cổ phần rơi vào tay Mao Lương và nhà họ Lý thì anh Đường muốn lấy lại quyền kiểm soát hai loại thuốc mới kia cũng không khó.”
“Mao Lương và nhà họ Lý sao?” Đường Tuấn khẽ cau mày.
Mao Lương đã từng gọi điện cho anh nói rằng Diệp Thanh Phương muốn hợp tác anh ta, mà xem ra có vẻ như Mao Lương đã đồng ý.
“Đúng vậy. Chỉ một mình Mao Lương thôi đã nắm giữ 20% cổ phần công ty rồi. Chuyện vì sao Diệp Thanh Phương dám ra tay nhanh như vậy ắt hẳn là liên quan đến sự hậu thuẫn của Mao Lương và nhà họ Thẩm.” Trần Bá Phước giải thích.