Ngoài mười bước, tay súng cao siêu có thể đủ cơ hội bắn chết chết tông sư. Trong mười bước, tông sư giết chết mọi tay súng.
Mà bây giờ Mộ Dung Hà cách Đường Tuấn không tới năm bước chân, vậy mà anh ta vẫn ra vẻ như “Ông đây là đệ nhất thiên hạ”, như thế không phải là thằng ngu thì là gì?
Trong lòng Mộ Dung Hà đột nhiên xuất hiện một cảm giác không hay, vừa muốn bóp cò, nhưng giây tiếp theo, anh ta đã cảm thấy được nỗi đau do cánh tay truyền đến, cả cánh tay anh ta giống như bánh quẩy bị bẻ cong lại. Cây súng màu đen cách một tiếng rơi xuống đất, Đường Tuấn giẫm chân lên, cây súng màu đen trở thành một đống vỡ vụn.
“A a!” Mộ Dung Hà kêu lên đầy đau đớn.
Cả cánh tay của anh ta đã bị Đường Tuấn bóp nát. Cơn đau đớn đó như muốn làm anh muốn ngất đi, nhưng đầu óc anh ta lại tỉnh táo vô cùng, đến cả chuyện ngất đi cũng không làm được.
Ở trước mặt cao thủ y đạo của Khí Cảnh, Mộ Dung Hà chỉ có thể chịu đựng cơn đau.
“Bốp!”
Một cánh tay hất ra làm Mộ Dung Hà bay đi xa, khuôn mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc ngã vật ra, đập lên người của Mộ Dung Khánh còn đang chưa kịp phản ứng. Hai cha con bị đập đến mức mặt mũi bầm dập, vô cùng khó coi.
“Cao thủ tông sư!” Cao thủ nội công hậu kỳ sau lưng Nhan Minh lách người một cái, canh trước mặt của Nhan Minh, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc và sợ hãi.
“Không sai!” Đường Tuấn nhìn người đàn ông canh trước mặt Nhan Minh, thách thức nói.
Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, sắc mặt có chút đen, thân hình cũng không cường tráng như những vệ sĩ khác, trên người ông ta không có chỗ nào có thể làm người ta thấy ấn tượng sâu sắc. Nhưng lúc này, tất cả những vệ sĩ khác đều bị dọa đến tim gan run rẩy, hai chân mềm nhũn, chỉ có ông ta vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình đến bảo vệ trước mặt Nhan Minh.
“Tông sư cảnh, hừ.” Người đàn ông trung niên tự lẩm bẩm, ông ta lập tức ngẩng đầu, thở một hơi nặng nề, cung kính nói: “Hôm nay chúng tôi không biết tông sư ở đây, vô ý mạo phạm tông sư, mong tông sư tha tội.”
Nếu sớm biết Đường Tuấn là cao thủ tông sư của Chân Khí Cảnh, thì vừa nãy ông ta nhất định sẽ chạy lên ngăn cản Nhan Minh. Dù sao thì không phải mỗi một tông sư đều có lời thề trói buộc giống chú Phú. Một câu không hợp lập tức giết người, đối với tông sư mà nói cũng chỉ là chuyện thường ngày.
“Một câu không biết, là muốn cho qua chuyện này?” Đường Tuấn cười lạnh.
Chân khí trong cơ thể dịch chuyển, phát ra tiếng rào rào như thủy triều, dường như trong cơ thể Đường Tuấn ẩn giấu một biển lớn vô hạn.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi mạnh, ông ta nắm chặt nắm đấm, như sắp đón kẻ địch lớn!