“Tôi phải nhanh chóng châm cứu cho Ngọc Nhu.” Đường Tuấn nói.
Thẩm Dũng chỉ bộ kim châm được đặt bên giường, nói: “Đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi.”
Sắc mặt Đường Tuấn khá nghiêm trong, tay cầm lấy một cây kim châm, dùng thủ pháp Dẫn khí qua châm từ từ đâm vào huyệt vị của Thẩm Ngọc Nhu. Anh vừa muốn sử dụng phương pháp trước đây, dùng Chân Khí của chính mình rút từng chút một hàn khí ra khỏi cơ thể của Thẩm Ngọc Nhu. Nhưng khi Chân Khí của anh vừa theo kim châm đi vào, hàn khí đó giống như là cảm nhận được kẻ địch, lại đi theo kim châm chui vào trong người Đường Tuấn.
Sự thay đổi này xảy ra nhanh như chớp, đến cả Đường Tuấn cũng không phản ứng kịp. Đợi đới khi anh hoàn hồn lại, hàn khí đó đã chui vào kinh mạch của anh, cùng với Chân Khí chuyển động khắp người.
Hàn khí kẹp lấy làm cho nhiệt độ cơ thể người ta thấp đến đáng sợ, Đường Tuấn chỉ cảm thấy kinh mạch của mình giống như đã bị đóng băng lại, Chân Khí đối kháng trên mặt cũng không chuyển động nổi.
Bên ngoài, nhiệt độ cơ thể của Đường Tuấn cũng giảm xuống nhanh chóng, trên chân mày và tóc kết thành một lớp sương lạnh mờ mờ, giống như vừa mới đi ra khỏi cơn tuyết.
Thẩm Dũng và Thẩm Ngọc Nhu thấy vậy, sắc mặt tỏ ra kinh ngạc và lo lắng. Thẩm Ngọc Nhu muốn rút tay lại, nhưng Thẩm Dũng đã kịp thời ngăn lại.
“Y thuật của Đường Tuấn không phải thứ ông cháu ta có thể tưởng tượng được, anh ta có thể ứng phó được.” Thẩm Dũng vô cùng tự tin về y thuật của Đường Tuấn.
Đường Tuấn sau khi ngây ra một chốc, đã biết là đã đến thời khắc vô cùng nguy hiểm. Nhưng có lẽ là do khí chất điềm tĩnh được bồi dưỡng ra khi đắm chìm trong y thuật cổ từ lúc còn nhỏ, anh không hề căng thẳng, ngược lại càng ngày càng bình tĩnh. Thậm chí đi vào một cảnh giới rất kì lạ, có chút giống như là đang xem trạng thái Trình Tuấn Vũ luyện quyền vậy.
Trong vô thức, Đường Tuấn lại điều khiển được Chân Khí trong cơ thể, dùng nó để gói lấy hàn khí. Sau đó sử dụng cách thở mà Trình Tuấn Vũ đã giao cho anh. Hàn khí bị tiêu hủy từng chút một, mà Chân Khí của Đường Tuấn lại ngày càng lớn mạnh. Lúc hai thứ tiêu hủy lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể của Đường Tuấn bắt đầu tăng lên lại.
Đến cuối cùng, phần lớn hán khí đó đã bị Đường Tuấn đẩy ra khỏi cơ thể, số lượng nhỏ luồng khí còn lại bị hạ xuống đan điền giống như trước.
Phù!
Đường Tuấn thở ra, hơi thở lại hóa thành sương trắng trong không khí! Đường Tuấn chỉ có cảm giác thoải mái cả người mà trước giờ chưa từng có. Tuy nhiên, lúc này anh lại không có thời gian để đi thăm dò.
Có được kinh nghiệm của cây châm đầu tiên, lần châm cứu tiếp theo đã nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi châm cứu xong, nhiệt độ ấm áp trong cơ thể Thẩm Ngọc Nhu dần dần hồi phục.
Đường Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để Thẩm Ngọc Nhu nghỉ ngơi trước. Anh ra hiệu với Thẩm Dũng, hai người đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy sắc mặt Đường Tuấn có chút trắng bệch yếu ớt, Thẩm Dũng quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?” Trạng thái lúc nãy của Đường Tuấn thực sự dọa phải ông.