Đường Tuấn lắc đầu, giễu cợt: “Tôi không cần biết. Cho dù ông có thể chống đỡ đến cùng, ông nghĩ ông có thể giữ được mạng của mình mà ra khỏi Việt Nam sao? Vì trả thù cho Thác Thành Long, một thằng nhóc chưa đạt tới cảnh giới Tông Sư , mà mất mạng sống quý giá của mình ở ngay tại đây, thì có đáng hay không?”
Đồ Thành giật mình, ông ta biết Đường Tuấn đang muốn tấn công vào tâm lý của ông ta, nhưng đây là sự thật. Ông ta được lệnh của Cổ Sáng đến Việt Nam để trả thù cho Thác Thành Long, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ mạng ở đây. Vì vậy, mặc dù ông ta cũng đã khiêu chiến với các cao thủ khác dọc đường đi, nhưng ông ta không bao giờ làm tổn thương sinh mạng mình.
“Cho dù là tao giết mày thì tôi vẫn có thể ra khỏi lãnh thổ Việt Nam! Với tình trạng hiện tại của mày, ngay cả một chiêu của tao cũng không thể chống đỡ nổi.” Đồ Thành ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ hung ác. Kể từ khi xuất đạo đến nay, ông ta chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, cho đến giờ chỉ có ông ta lấy mạng người khác, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày bị động như vậy.
“Thật sao?” Đường Tuấn chế nhạo. Ngay khi anh bước lên trước một bước, toàn bộ mặt đất giống như đang lắc lư, lấy anh làm trung tâm, những vết nứt lan ra từ những viên gạch, giống như một mạng nhện khổng lồ.
“Sao lại có thể như vậy?” Ánh mắt Đồ Thành lộ ra vẻ kinh ngạc: “Một chưởng vừa rồi đã khiến mày bị thương, làm sao còn có thể khơi dậy chân khí chứ?”
Cho dù là ông ta, sau khi phải chịu một chưởng của Đường Tuấn, bây giờ ông ta cũng rất khó khăn để điều động chân khí, huống chi Đường Tuấn còn yếu hơn ông ta.
“Haha!” Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên từ đầu cầu thang.
Một lúc sau, một ông lão râu ngắn bước vào, trên người mặc một bộ đồ tập màu trắng, đi một đôi giày đế nhiều lớp, bộ râu ngắn cũn cỡn. Tóc ông lão đã bạc trắng, nhưng tinh thần rất cứng rắn, mỗi bước đi đều rất vững vàng, giống như một cây đại thụ cắm rễ trên mặt đất.
“Cao thủ!” Đường Tuấn nhìn thấy ông lão, trong lòng đột nhiên cảnh giác.
Đồng tử của Đồ Thành cũng hơi co lại, lộ ra một chút lo lắng.
“Hồi đó, ông lão Cổ Sáng muốn một mình khiên chiến với tất cả các môn phái võ thuật, không ngờ, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi mà ông ta vẫn chưa chết.” Ông lão đến bên ngoài sân, nhìn Đồ Thành, rồi lắc đầu nói: “Nhưng kỹ năng của cậu kém hơn Cổ Sáng năm đó rất nhiều.”
“Ông là ai?” Cơ bắp của Đồ Thành căng cứng, sẵn sàng thực hiện một cú đánh hung bạo. Mặc dù ông lão không thể hiện ra bất cứ thủ đoạn ác liệt nào nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy áp lực vô cùng.
“Ông già này họ Trình, đương nhiên tôi đã từng đánh nhau với thầy Cổ Sáng của cậu vào năm đó.” Ông lão chậm rãi nói, đôi mắt hiện lên những ký ức, như đang nhớ lại những ký ức về trận chiến đó.
“Hóa ra là ông!” Đồ Thành dựng tóc gáy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Ônh ta là đệ tử đầu tiên gia nhập vào môn phái của Cổ Sáng, mỗi lần Cổ Sáng thách đấu với các môn phái võ thuật lớn đều dẫn theo Đồ Thành. Khi đó ông ta vẫn còn nhỏ nên không nhớ rõ mọi người. Nhưng vẫn nhớ được một vài người. Người gây ấn tượng mạnh nhất là người đã đánh bại thầy của mình hồi đó, người tiếp theo là một cao thủ đã thua thầy mình chỉ trong một hai chiêu, trong số đó có ông lão họ Trình trước mặt.
“Haha, hồi đó cậu còn trẻ như vậy, không ngờ bây giờ lại dấn thân vào con đường cũ của thầy mình.” Ông lão thản nhiên cười.
Ông ta tiến lên một bước, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, khí thế dường như chuyển từ mặt hồ phẳng lặng thành núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào: “Hai thầy trò các