Tay của Đường Tuấn và Đồ Thành chạm vào nhau, âm thanh trầm thấp như sấm rền, khiến cho người ta run sợ. Hai tay tách ra khi vừa chạm vào nhau, Đường Tuấn lùi lại sáu bước, còn Đồ Thành chỉ lùi năm bước. Sức mạnh của hai người có sự khác biệt rõ rệt.
Diệp Thiên Vũ nhân cơ hội rút lui khỏi chiến cuộc. Sắc mặt ông ấy có chút tái nhợt, khoé miệng có vệt máu, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sáng ngời hơn. Đấu với Đồ Thành một trận, đối mặt với nỗi kinh hoàng giữa sự sống và cái chết, cuối cùng ông ấy cũng đã có chút thu hoạch. Đợi một thời gian nữa , ông ấy có thể đột phá đến cảnh giới Chân Khí.
“Thầy ơi, thầy không sao chứ?” Mấy học trò lo lắng hỏi.
Diệp Thiên Vũ được vài người dìu đỡ, lắc đầu, nói: “Không sao. May mà Đường Tuấn đến rồi.”
Ông ấy nhìn về phía sân, thấy hai người Đường Tuấn và Đồ Thành đang đứng đối diện nhau, cách nhau khoảng năm sáu mét. Khoảng cách này không là gì đối với bọn họ, bọn họ có thể ra đòn ác liệt bất cứ lúc nào.
“Cậu là ai?” Đồ Thành nhếch miệng cười khẩy: “Không ngờ một nơi nhỏ bé như thành phó Đà Nẵng lại còn có một cao thủ như cậu.”
“Đường Tuấn.” Đường Tuấn lạnh lùng nhả ra hai chữ.
Đồ Thành hơi cau mày, hiển nhiên ông ta chưa từng nghe qua cái tên này. Ông ta chỉ biết Thác Thành Long đàn em của mình đã chết ở thành phố Vinh, nhưng ông ta không biết Thác Thành Long bị ai giết.
“Thác Thành Long là do tôi giết.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.
“Là cậu!” Đồ Thành sững sờ, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tuấn: “Là mày đã giết đàn em của tao?”
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Anh ta đến để giết người, thì phải có chuẩn bị rằng mình cũng có bị người khác giết!”
“Chuẩn bị rằng có thể bị giết!” Đồ Thành cười haha, nhìn chằm chằm Đường Tuấn bằng đôi mắt u ám, ông ta nói: “Vậy mày cũng có giác ngộ này đúng không?”
Ông ta liếm môi, khuôn mặt lộ ta ý cười tàn nhẫn, ông ta nói: “Tao nhớ ra rồi. Mày chính là thiếu niên tông sư được lan truyền vang dội ở giới võ thuật trong khoảng thời gian trước. Ha Ha, đừng lo, tao sẽ không giết mày, nhưng tao sẽ đánh gãy chân tay mày, khiến cho mày hoàn toàn trở thành tàn phế. Thiếu niên tông sư, tao nhổ vào!”
Vừa dứt lời, Đồ Thành đã ra tay.
Đồ Thành xứng đáng trở thành truyền nhân của Cổ Sáng. Dù là ông ta ta sử dụng quyền, chưởng hay là một cú đá sắc bén đột ngột với sức mạnh uy lực, ngoài ra anh ta còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khác xa với Đường Tuấn, một người chỉ luyện võ nửa chừng. Lúc này, Đường Tuấn đã hoàn toàn bị áp chế và đánh bại.
“Thầy ơi , thầy nghĩ ai sẽ thắng?” Ở bên dưới, đệ tử của Diệp Thiên Vũ hỏi.
Diệp Thiên Vũ nghiêm mặt nhìn những thủ đoạn hung tợn mà Đồ Thành bày ra trên sân, lúc này mới hiểu hành vi của mình vừa rồi to gan đến mức nào, chẳng khác nào tìm đến cái chết. Nếu ngay từ đầu Đồ Thành đã bày ra