“Không ngờ trong nhà họ Đường lại xảy ra chuyện như thế này.” Mộ Dung Lan tức giận nói: “Trên báo lúc nào cũng đưa tin bậy bạ.”
Không chỉ riêng cô mà cả nước Việt Nam, nhiều người từng nhận được ân huệ của Đường Hạo đều không biết gì cả.
Đường Tuấn ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: “Một ngày nào đó mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.”
Anh nhìn về phía Mộ Dung Lan, nói: “Vậy tiếp theo em có muốn trở về không?”
Mộ Dung Lan cắn môi, gật đầu nói: “Chắc em phải về một chuyến, nhưng anh yên tâm, em sẽ không kết hôn với Nhan Minh đâu. Em biết anh muốn cùng em trở về, nhưng bây giờ thân phận của anh rất nhạy cảm, tạm thời không thể đến nhà họ Mộ Dung.”
Đường Tuấn suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Mấy ngày nay anh vẫn có việc cần phải làm, đúng là anh không thể cùng Mộ Dung Lan trở về, hơn nữa trong những ngày qua, anh đoán rằng Đường Quang Hòa cũng sắp biết tin anh đang ở thành phố Vinh, anh không thể nào để Mộ Dung Lan liên lụy vào chuyện này được.
“Cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì thì liên hệ với anh ngay lập tức.” Đường Tuấn nắm lấy tay của Mộ Dung Lan, khẽ nói: “Người đàn ông mà em yêu không hề vô dụng, anh có khả năng bảo vệ được em.”
Mộ Dung Lan nghe được những lời này, không khỏi liếc Đường Tuấn một cái, nhưng hai má lại ửng hồng lên, giống như những đám mây đẹp nhất trên bầu trời. Đường Tuấn nhìn đến mê mụi, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái.
Mộ Dung Lan hơi sững người, hai má càng đỏ hơn, nhưng không hề đẩy anh ra, mà ngược lại còn ngại ngùng đáp trả lại.
Bốn cánh môi mỏng tiếp xúc với nhau, quấn lấy nhau. Trong mắt họ chỉ còn có nhau, đến nỗi quên cả thời gian.
Sau khi cùng Mộ Dung Lan xong, Đường Tuấn trở về biệt thự số 1 Công viên Xanh. Bà Độc và Hoa Tiểu Nam đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Mọi việc diễn ra tốt đẹp chứ?” Bà Độc hỏi.
Đường Tuấn ngồi xuống, nhận lấy ly trà do chính tay Hoa Tiểu Nam pha, nói: “Vâng, Tôi đến cứ điểm dân tộc Mèo ở thành phố Hạ Long, cũng đã gặp Cao Mạnh.”
Bà Độc nói: “Ừ, người phụ trách dân tộc Mèo ở thành phố Hạ Long đúng là Cao Mạnh. Thế nào, có nghe tin tức gì không?”
Đường Tuấn liếc Hoa Tiểu Nam một cái, nói: “Thiếu chủ của dân tộc Mèo bị bệnh rồi.”