Loại ngữ khí này cùng vừa rồi quả thực khác nhau một trời một vực.
Các loại ánh mắt nhìn về phía Đạo Nhất.
Từ Nguyên nói: "Đạo Nhất, để ý tới cái nhìn của những thứ rác rưởi này làm cái gì?”
Đạo Nhất hơi nhướng mày, sau đó bay lên võ đài.
Từ Nguyên cười nói: "Vậy thì đúng rồi.
Quả Tiên Tôn vốn thuộc về cậu, bây giờ cậu chỉ là lấy lại đồ vật thuộc về mình thôi.”
Trên đảo đá, người phụ nữ hạ xuống một quân cờ, nói: "Cứ kết thúc như vậy."
Người đàn ông trung niên vứt bỏ nhận thua, nói: "Tài đánh cờ của bà vẫn cao hơn tôi một chút.”
Cổ Lão bỗng nhiên lên tiếng nói: "Nói không chừng còn có biến số.”
Người phụ nữ vung tay lên, ván cờ biến mất.
Bà ta khẽ cười nói: "Cổ Lão suy nghĩ nhiều rồi.
Muốn ở Thần Quân Cảnh đỉnh phong chống đỡ qua mười hơi thở công kích của Từ Nguyên, trừ phi vận dụng căn nguyên thời gian chi lực.
Nhưng loại sức mạnh này, ngay cả chúng ta cũng không thể chạm tới, đám nhóc này có thể sao?”
Cổ Lão nhìn về phía tòa tháp đen như ẩn như hiện đằng xa, từng cảnh tượng trong tòa tháp đen hiện lên trong mắt ông ta, nhẹ giọng nói: "Có lẽ đi.”
Trong tòa tháp đen, Đạo Nhất cùng Từ Nguyên tỷ thí, chuẩn xác mà nói, hẳn là Từ Nguyên đang chỉ bảo cho Đạo Nhất.
"Căn nguyên Thổ của cậu còn chưa đủ hùng hồn, phải ngưng tụ thêm một chút."
"Trong sát chiêu này tốt nhất nên gia nhập căn nguyên Phong vào, tăng cường tốc độ."
Đạo Nhất cũng không có xem đây trở thành một hồi chỉ bảo, mà là tỷ thí thực sự.
Thế nhưng thực lực của anh ta chênh lệch Từ Nguyên rất lớn, mỗi một sát chiêu của anh ta đều bị đối phương hóa giải sạch sẽ, thậm chí còn bị Từ Nguyên bình luận.
Có lẽ đối với Từ Nguyên mà nói, là chăm sóc cùng chỉ bảo cho Đạo Nhất.
Nhưng đối với Đạo Nhất mà nói, loại chăm sóc và chỉ bảo này hoàn toàn là nhục nhã.
Những gì anh ta muốn là một trận chiến công bằng, không phải là hình thức chiến đấu này.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng cảm thấy khiếp sợ với sức chiến đấu của Từ Nguyên.
Tuy rằng anh ta liên tiếp thi triển sát chiêu, nhưng Từ Nguyên đều hoàn toàn không coi trọng.
Điều này đại biểu cho khoảng cánh thực lực giữa hai người như trời với đất.
Về phần mười hơi thở đã sớm qua rồi.