Đám người Giải Kiêu nghe vậy thì thầm kêu một tiếng: “Quả nhiên”.
Từ sau khi biết anh bị Trương Định An đánh bại, Thủy Diểu Diểu đã vận dụng mọi quan hệ của tộc Biển, thậm chí còn đi cầu xin vị Tôn Giả kia mới có được cơ hội dẫn người tham gia bài kiểm tra lần này. Có thể nói, đối với cái gọi là cơ may trở thành Tôn Giả, Thủy Diểu Diểu căn bản không hề để tâm. Cô ta lần này chính là vì bảo vệ Đường Tuấn mà đến. Bọn họ cũng không phải cảm thấy Đường Tuấn quá yếu, mà là Trương Định An và Đạo Nhất đều quá mạnh.
Đường Tuấn tất nhiên không biết suy nghĩ thật của Thủy Diểu Diểu. Anh tới tìm Thủy Diểu Diểu cũng là có ý liên minh với đối phương kết minh, cho nên đã đồng ý.
“Nơi kiểm tra lần này lại là biển cả, có thể nói là sân nhà của tộc Biển chúng tôi. Tôi đã cảm ứng được phía trước có rất nhiều khí tức cường đại.” Nét mặt của Thủy Diểu Diểu trở nên nghiêm trọng.
Một vách đá khổng lồ đứng sừng sững ở trên mặt biển, trên vách đá được khắc hoa văn chằng chịt. Những hoa văn đó nhìn qua thì có vẻ không có quy luật gì. Nhưng nếu nhìn lâu, tâm thần sẽ chìm đắm vào bên trong.
Mấy người Đường Tuấn, Thủy Diểu Diểu nhìn vách đá này, trong lòng đồng thời xuất hiện một âm thanh: “Lĩnh ngộ được sức mạnh bên trong vách đá thì có thể thông qua cửa ải này.”
Lúc này, có không ít người đã tập trung trước vách đá, ai cũng đều nghe thấy âm thanh này. Nhưng sau khi nghe xong, mọi người lại càng khó hiểu.
Sức mạnh bên trong vách đá này rốt cuộc là thứ gì?
Phải lĩnh ngộ đến mức độ nào mới tính là thông qua?
Sở dĩ có nghi vấn như vậy là bởi vì những người ở trong vách đá cảm ứng đượ nhiều loại sức mạnh không giống nhau, thậm chí có vài sức mạnh còn đối lập.
Có thể nói, loại khảo nghiệm này hoàn toàn không có tiêu chuẩn.
Đại bộ phận những người tham gia bài kiểm tra lần này đều đã đến đây. Đường Nghiêu thấy mấy người chân nhân Khổng Long, Chu Tước Thần Quân, Tạ Phù Dao, Triệu Huyền. Tất nhiên, cũng sẽ thấy Đạo Nhất và Trương Định An.
Lúc này Trương Định An đứng bên cạnh Đạo Nhất, hơi lùi về phía sau nửa bước, trông giống như một hộ vệ, nhưng không có ai thật sự dám xem anh ta là hộ vệ.
Đạo Nhất và Trương Định An cũng nhìn thấy Đường Tuấn. Ánh mắt Đạo Nhất hơi trầm xuống, khoé miệng khẽ động đậy. Tuy rằng không có âm thanh, nhưng Đường Tuấn hiểu được lời của anh ta: “Ở cửa ải cuối cùng, tôi với anh quyết chiến một trận. Sau khi đánh bại anh, tôi sẽ là người chiến thắng cuối cùng!”
Ánh mắt Trương Định An âm trầm, loé lên sát khí, anh ta muốn lập tức ra tay giết chết Đường Tuấn. Nhưng lúc này số người bên cạnh Đường Tuấn thật sự quá nhiều, anh ta biết cho dù có ra tay thì cũng lực bất tòng tâm. Anh ta cũng hiểu được ý tứ của Đạo Nhất, đôi mắt không khỏi híp lại, trong mắt lập loè ánh sáng.
Đây chỉ là cửa ải thứ nhất, hơn nữa lần kiểm tra này rất quan trọng, gần như không người ra tay vào lúc này.
Đạo Nhất ngồi xếp bằng trong không trung, đối mặt vách đá. Không đến mười lần hít thở, anh ta đã đứng dậy, bước lên phía trước một bước, đi đến chỗ vách đá.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Không thể nào.”
“Chẳng lẽ anh ta đã thấu hiểu được sức mạnh bên trong vách đá sao? Mới qua bao lâu cơ chứ.”
Trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, Đạo Nhất quay đầu lại, liếc nhìn Đường Tuấn một cái, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước một bước. Thân thể anh ta dung nhập vào vách đá, biến mất trong tầm mắt của mọi người.