Bị mọi người nhìn chằm chằm, Viên Lâu Lan căng thẳng trong lòng nói: "Anh ta chỉ là may mắn mà thôi."
Bình Tam Tiếu nói: "Y đạo không có may mắn."
Viên Lâu Lan chần chừ một lúc, lúc này mới trầm giọng nói: "Y thuật của tôi quả thật không bằng anh ta. Y thuật của anh ta cũng không kém thầy nhiều lắm."
Mặc dù cô ta đã rời khỏi quân diệt ma, nhưng cô ta vẫn có thể nghe ngóng được tình huống trong quân diệt ma.
Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ Đường Tuấn thì tiến độ huấn luyện của quân diệt ma còn nhanh hơn cô ta đảm nhiệm mấy lần.
Khi đó cô ta mới hiểu được y thuật của Đường Tuấn đã vượt xa bản thân.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Xem ra bác sĩ Đường Tuấn này thật sự có tài.
Bình Tam Tiếu nói: "Nếu như vậy thì Viên Lâu Lan, cô đi mời cậu ta đến đây đi."
Viên Lâu Lan nói: "Tôi ư."
Cô ta cũng cần mặt mũi chứ, trước đó đã xung đột với Đường Tuấn mà bây giờ lại đi mời Đường Tuấn khiến cô ta có chút xấu hổ.
Bình Tam Tiếu nói: "Viên Lâu Lan, lòng dạ của cô nên cởi mở hơn thì con đường y đạo mới có thể tiến xa hơn được nữa."
Viên Lâu Lan khẽ hừ một tiếng, không để bụng nói: "Tôi đi mời là được chứ gì."
Chờ Viên Lâu Lan đi rồi mới có người nói: "Bác sĩ Bình, mặc dù y thuật của Đường Tuấn không tệ nhưng đối mặt với chú thuật thượng cổ ma huyết chú này, sợ rằng cũng không giúp được gì cả."
Bình Tam Tiếu nói: "Tôi vốn cũng không có mong đợi cậu ta có thể giúp được gì, chỉ cần đừng rước thêm phiền phức là được. Bác sĩ thần vốn đã ít ỏi, để cậu ta học hỏi thêm chút kinh nghiệm cũng tốt. Các ông cũng nên bồi dưỡng hậu bối một chút, đừng giấu diếm bí mật của mình."
Những người khác ngượng ngùng cười.
Đường Tuấn chữa trị hai ngày cho Vương Trùng, tuy rằng không trị hết hoàn toàn ma huyết chú, nhưng đã có thể áp chế được sự ăn mòn của ma huyết chú.
Nếu như đổi lại là bác sĩ khác thì có thể phải tiêu tốn thời gian lâu hơn nữa.
Mặc dù Đường Tuấn có thể nhanh như vậy là nhờ sự trợ giúp cần thiết của đan hoàn thần bí.
Đan hoàn thần bí tự nhiên gần gũi với các loại sức mạnh, mà ma huyết chú cũng là một sức mạnh từ bên ngoài.
Cho nên Đường Tuấn đã lợi dụng đan hoàn thần bí để phân tích ma huyết chú nhanh hơn.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, trong lúc Đường Tuấn chuẩn bị tiếp tục chữa trị cho Vương Trùng thì Lâm Giang Tiên nói cho Đường Tuấn biết Viên Lâu Lan đã tới.
Gương mặt của Viên Lâu Lan lạnh lùng biểu lộ ý đồ đến Đường Tuấn.
Đường Tuấn sau khi nghe xong thì chỉ cân nhắc trong giây lát rồi nói: "Có thể. Tôi cũng muốn gặp qua các bác sĩ khác một lần."
Viên Lâu Lan nói: "Vậy thì đi thôi."
Đường Tuấn mang theo Vương Trùng, Hàn Bảo Long và Tạ Hoàng Đồng rời đi cùng Viên Lâu Lan.
Mà lúc này ở trong một nơi bí ẩn, vài bóng ma màu đen tụ tập lại một chỗ.
"Bình Tam Tiếu tụ tập một số bác sĩ muốn nghiên cứu ra cách trị ma huyết chú."
"Hừ. Ma huyết chú ở thượng cổ chính là chú thuật khó giải, Bình Tam Tiếu tuy rằng y thuật không tồi nhưng vẫn chưa có cái bản lĩnh kia đâu."
"Có điều để phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn là nên đi ngăn cản bọn họ một chút. Dù sao thì ma huyết chú cũng liên quan đến lần tranh đoạt quan trọng nhất tiếp theo, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào."