Thương thế của Hàn Bảo Long và Tạ Hoàng Đồng gay go rồi, máu trong cơ thể gần như đã biến dị toàn bộ.
Loại biến dị này khiến nhiệt độ trong máu cao lên rất nhiều, tốc độ lưu thông nhanh hơn mấy lần, hoàn toàn là đang tiêu hao sinh lực của bản thân, cũng chính là tuổi thọ.
Nếu như không phải thể chất của hai người này tương đối đặc biệt thì e là đã sớm chết rồi.
Cho dù là Đường Tuấn tự tin y thuật không tồi, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được hai người rốt cuộc đã bị bệnh gì.
Tư Không Huyền thở dài nói: "Bác sĩ Đường, sư huynh của tôi nói rằng hai người này rất có khả năng đã trúng phải ma huyết chú."
"Ma huyết chú."
Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng nói thất thanh, trong ánh mắt lộ ra chút sợ hãi.
Tư Không Huyền đưa một cái ngọc giản vào tay Đường Tuấn, nói: "Đây là một số ghi chép về ma huyết chú."
Thần niệm của Đường Tuấn đảo qua trong ngọc giản, một lát sau cũng giật mình tại chỗ.
Ma huyết chú, chính là một loại chú thuật thượng cổ cực kỳ đáng sợ.
Trúng phải ma huyết chú thì máu của cả người trúng phải sẽ gặp hiện tượng ma hoá.
Trong quá trình ma hoá có thể khiến cho bản thân Tu Hành Giả đạt được sức mạnh lớn hơn, cho nên rất nhiều Tu Hành Giả cho dù biết rõ sự nguy hại của ma huyết chú với cơ thể người, nhưng vì cái sức mạnh vô cùng lớn hư vô mờ mịt này thì lại bằng lòng đi tu luyện.
Có người nói trước đây không lâu có một Đao Thần họ Niếp, vì báo thù nên đã tu luyện ma huyết chú, rồi gây lên một trận gió tanh mưa máu trong giới tu hành.
Ma huyết chú khó giải! Đây là kết luận mà Đường Tuấn đúc kết ra sau khi xem xong nội dung trong ngọc giản.
Không chỉ có khó giải, hơn nữa ma huyết chú này dưới tình huống nào đó còn có thể truyền nhiễm.
Trong đầu của Đường Tuấn không khỏi hiện ra cảnh tượng Vương Trùng bị dính máu của mãng xà chín đầu, chẳng lẽ đó chính là cách truyền nhiễm ư?
Lâm Giang Tiên thất thanh nói: "Loại chú pháp ma huyết chú này đã sớm thất truyền rất nhiều năm rồi, sao có thể xuất hiện lại chứ?"
Tư Không Huyền nói: "Chắc là có người gây nên. Chỉ là không biết đối phương muốn làm gì thôi?"
Ông ta nhìn về phía Đường Tuấn rồi nói: "Nếu như đây chỉ là giai đoạn đầu của ma huyết chú, mới bắt đầu nhập ma thì khi đó còn có cách để giải trừ. Nhưng bây giờ hai người này đã nhập ma quá sâu, gần như không có khả năng cứu chữa được nữa."
Đường Tuấn nói: "Tôi vẫn muốn thử một chút."
Tư Không Tuyền giật mình, cũng không khuyên nữa, nói: "Không thì để tôi nhờ sư huynh tìm sư phụ của cậu một phen."
Ông ta chính là biết Đường Tuấn cũng không có quyền hạn để tiến vào căn nguyên không gian, đương nhiên không cách nào gặp được vị cao nhân vô danh cho nên mới nói ra đề nghị này.
Đường Tuấn lắc đầu rồi nói: "Đợi tôi không cách nào giải quyết được thì sẽ tìm sư phụ."
Sư phụ kia cũng chính là bản thân, tìm ông ta cũng vô dụng.
"Bác sĩ Đường, Vương Trùng cậu ta?"
Chờ Trầm Thanh Đằng đi khỏi thì Lâm Giang Tiên mới hỏi.
Lúc này ông ta cũng mới nhớ tới thật ra thì trước kia Đường Tuấn cũng đã nói về sự khác thường của Vương Trùng rồi, chẳng qua là lúc đó ông ta cho rằng lòng dạ của Đường Tuấn vô cùng hẹp hòi nên mới nói như vậy.
Bây giờ nghĩ lại thì ông ta nhất thời xấu hổ.
Lâm Giang Tiên đã kêu người mang Vương Trùng qua đây.