Liễu Phi Tiên có thể ghi danh lên hạng một trăm lẻ tám trên Bia kỷ nguyên tất nhiên phải trải qua rất nhiều trận chiến, có thắng có thua, không có khả năng một cú đã thua khiến Trầm Thanh Đằng phải lộ diện, đây sẽ chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.
Nhưng lần này không giống vậy, lần thua này của Liễu Phi Tiên không thể giải thích được.
Sau khi trở về thì đạo cơ hỗn loạn, thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Nếu không phải Trầm Thanh Đằng mời một vị bác sĩ thần tới trị liệu cho Liễu Phi Tiên, sợ rằng nghìn năm khổ tu của Liễu Phi Tiên đã công cốc rồi.
Bên kia, Vũ Vô Thương đang thông báo cho Đường Tuấn.
"Trầm Thanh Đằng?"
"Đúng vậy. Ông ta là sư phụ của Liễu Phi Tiên, đoán chừng là lần này tìm anh để trả thù. Anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt đi."
Đường Tuấn rời khỏi nơi ở cùng với Vũ Vô Thương.
Ngoại trừ Vũ Vô Thương ra còn có những đội viên khác của tiểu đội Sát Thần cũng đi theo Đường Tuấn, phòng hờ anh chạy trốn.
Những người này đều mang vẻ mặt lạnh lùng cười nhìn Đường Tuấn.
Tiến vào trong đại sảnh, Đường Tuấn liếc mắt đã thấy được Trầm Thanh Đằng đang ngồi ở vị trí trung tâm với Lâm Giang Tiên.
"Các vị tiền bối, người đã dẫn tới rồi."
Lập có đội viên của tiểu đội Sát Thần hô lên.
Cái loại ngữ điệu trêu tức lạnh lùng này căn bản không xem Đường Tuấn là đồng nghiệp.
Trầm Thanh Đằng nhìn về phía Đường Tuấn, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Cậu suýt chút nữa đã phá huỷ đạo cơ của đệ tử tôi, cậu có biết không?"
Một âm thanh buồn bực mang theo áp lực đáng sợ đặt trên người của Đường Tuấn.
Mặt đất dưới chân anh nứt ra.
Đám đội viên của tiểu đội Sát Thần cười lạnh một tiếng, cách xa Đường Tuấn một chút.
Vũ Vô Thương muốn nói gì đó nhưng lập tức bị Lâm Giang Tiên kéo qua.
"Sư phụ?"
Vũ Vô Thương truyền âm, trong âm thanh mang theo một chút khẩn cầu.
Lâm Giang Tiên truyền âm nói: "Đây chính là tự cậu ta gây phiền phức, phải tự mình giải quyết. Thầy đã cho cậu ta cơ hội nhưng cậu ta lại từ chối."
Vũ Vô Thương giật mình, nhất thời hiểu được.
Hoá ra Lâm Giang Tiên đang trả thù "không biết điều" của Đường Tuấn lúc trước.