Lâm Giang Tiên nở nụ cười, nói: "Đây là ý của cậu, hay là ý của Mạnh Tinh Hà?”
Mạnh Thiển cười cười, nói: "Chẳng lẽ tiền bối muốn từ chối sao?”
Lâm Giang Tiên nói: "Thái độ của cậu rất kém, cậu lấy đâu ra sự tự tin, cảm thấy tôi sẽ đưa danh ngạch cho cậu?”
Giữa hai lông mày của Mạnh Thiển để lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, nói: "Bởi vì tiền bối không có lựa chọn.
Theo tôi được biết, trong căn cứ Hồng Lục, ngoại trừ học trò lớn của ông Vũ Vô Thương ra, thì không có tu sĩ thứ hai có tư cách được danh ngạch.
Thay vì lãng phí một danh ngạch, còn không bằng đưa danh ngạch này cho tôi, tương lai tôi cùng nghĩa phụ cũng sẽ nhớ kỹ phần tình nghĩa này của ông.”
Tuy rằng lời nói của Mạnh Thiển kiêu ngạo bá đạo, nhưng những người khác trong đại sảnh cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Dù sao những năm gần đây thực lực của Mạnh Tinh Hà tăng trưởng rất nhanh, lại nắm trong tay căn cứ Hồng Cửu, có thể nói tiềm lực vô hạn, đích thật là một đối tượng đáng để kết giao.
Lâm Giang Tiên lắc đầu, nói: "Nói thật, hôm nay nếu là Chu Tước Thần Quân, tôi chắc chắn phải cho.
Nhưng Mạnh Tinh Hà còn chưa đủ trọng lượng.”
Sắc mặt ông ta trầm xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ từ trên người bộc phát ra.
"Còn nữa, Mạnh Thiển cậu thì tính là cái gì, cũng dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo như thế! Có tin tôi sẽ giết cậu ngay tại chỗ không!”
Giọng nói uy nghiêm của Lâm Giang Tiên đột nhiên vang lên.
Thân hình Mạnh Thiển chấn động kịch liệt, đồng thời máu từ miệng và mũi chảy ra.
Anh ta lui lại vài bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Những người khác cũng bị sốc, và một số người đã lắc lư hai chân của họ.
“Lâm Giang Tiên tiền bối, tôi!”
Mạnh Thiển muốn nói chuyện, nhưng anh ta cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề đang đè lên người anh ta, ngay cả nói chuyện cũng gian nan.
Lúc này anh ta mới thực sự hiểu rõ sự nhắc nhở của Mạnh Tinh Hà.
Tuy rằng chính anh ta hiện giờ cũng là một vị Thần Quân Cảnh hậu kỳ, trên bia Kỷ Nguyên cũng có thứ hạng.
Ngày thường Mạnh Tinh Hà cũng sẽ cùng anh ta giao thủ, chỉ điểm tu vi của anh ta.
Điều này làm cho Mạnh Thiển cảm thấy tiểu Tôn Giả cứ như vậy thôi, cũng không có gì đáng kính sợ.
Nhưng lúc này anh ta mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn.
Như thuyền nhỏ đang ở trên mặt biển sóng to gió lớn, tùy thời có thể lật úp.
Sống chết của anh ta phụ thuộc vào một ý nghĩ của Lâm Giang Tiên.
Phốc phù.