Lãnh Thiên Sơn thuyết phục: “Đường Tuấn, anh cũng nên nghĩ thoáng một chút. Danh ngạch thí luyện trong cung Hỗn Nguyên vô cùng quý giá, giá của hai đạo khí đã từng được bán đấu giá.
Đừng nói anh là người mới vào chiến trường kỳ nguyên mà ngay cả chúng tôi cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ có điều thực lực của anh rất tốt, nếu như anh bằng lòng dựa vào thế lực nào đó, có thể anh sẽ có cơ hội có được một danh hạng."
Đây đã là điều mà Lãnh Thiên Sơn rất coi trọng Đường Tuấn, khi nghe những lời này khiến anh khẽ cau mày.
Lẽ nào đi tìm Chu Tước Thần Quân sao? Dựa vào thực lực của Chu Tước Thần Quân, là cường giả cấp số tiểu tôn giả trong tay nhất định phải có danh hạng.
Ngay lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ lung tung thì bên ngoài phòng có tiếng bước chân.
Khương Nghi và một người đàn ông trung niên trông như một nho sĩ bước vào.
Rầm rầm rầm.
Đám người Lãnh Thiên Sơn nhanh chóng đứng dậy và kính cẩn nói: "Xin chào tiền bối Lâm Giang Tiên."
Ánh mắt Lâm Giang Tiên nhìn qua phía Lãnh Thiên Sơn và những người khác, trên khuôn mặt ông ta nở nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ thân thiện nhưng lại có một chút lãnh đạm.
Giống Lãnh Thiên Sơn quả thực trong chiến trường kỷ nguyên có quá nhiều.
Nếu không phải Khương Nghi thì bình thương thì ông ta cũng sẽ không nhìn Lãnh Thiên Sơn lấy một cái.
Nhưng khi ông ta nhìn vào Đường Tuấn thì ánh mắt lãnh đạm của Lâm Giang Tiên lại trở nên sáng lạn hơn một chút.
Đợi sau khi Khương Nghi giới thiệu một vòng, Lâm Giang Tiên bảo bọn họ ngồi xuống.
Đám người Lãnh Thiên Sơn càng thêm thận trọng hơn, thậm chí bọn họ còn không biết nên đặt tay ở đâu.
Giống như một người bình thường trên Trái Đất bất ngờ được Thủ tướng tiếp đón.
"Vài người bạn mà Nghi Nhi kết bạn ở mức bình thường. Chỉ có điều Đường Tuấn này khiến tôi hơi ngạc nhiên. "
Lâm Giang Tiên nhìn Đường Tuấn với ánh mắt quan sát chăm chú.
Cảm giác khủng hoảng trong lòng anh càng thêm mạnh mẽ.
Mặc dù anh không biết thứ hạng của Mạnh Tinh Hà trên bia kỷ nguyên nhưng anh có thể chắc chắn rằng thực lực của Lâm Giang Tiên vượt qua Mạnh Tinh Hà.
Sau một vài câu trò chuyện, đều là những lời không có tác dụng gì.
Xét cho cùng, mức độ tiếp xúc với nhau quá chênh lệch nên không thể có chủ đề chung để nói chuyện được.
Ngay khi Lâm Giang Tiên chuẩn bị đứng dậy rời đi, sắc mặt Khương Dịch đột nhiên tái nhợt, cả người run lên.