Ông ta là thần y kiêu ngạo, chỉ khi đối mặt với sự tồn tại của một thần y như Đường Tuấn, mới có thể đối đãi với tư thế bình đẳng.
Trên đường đi, Tề Tinh lơ đãng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, trong hai mắt bắn ra tia sáng bạc rực rỡ, tiến vào trong cơ thể đối phương.
Một lát sau, ánh sáng bạc tiêu tán, Tề Tinh nhíu mày, nói: “Đích xác có chút giống thể chất đặc thù. Chẳng qua bất luận cái gì lực lượng tiến vào trong cơ thể hắn tựa hồ đều sẽ bị quấy nhiễu, đây mới là nguyên nhân chủ yếu để cho hắn không cách nào tu hành. Tôi chưa bao giờ nghe nói về thể chất đặc biệt này.”
Dọc theo đường đi, Đường Tuấn cũng biết người đàn ông trẻ tuổi này tên là Hận Thiên.
Một cái tên rất khí phách, nhưng tâm tính của nam thanh niên lại hoàn toàn không khớp.
Hận Thiên nghe được những lời này, tâm tư vốn còn muốn bị một vị đại nhân vật nào đó thu làm truyền nhân nhất thời tan biến, vẻ mặt suy sụp.
Tề Tinh nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Bác sĩ Đường cũng là thể Hỗn Độn, đây là một trong những thể chất cường đại nhất trong thiên địa. Nếu có cơ hội, tôi không biết bác sĩ Đường có thể cung cấp một ít máu cho tôi để nghiên cứu hay không.”
Đường Tuấn nhíu mày.
Anh có thể cảm nhận được Tề Tinh cũng không có địch ý, đơn giản là cuồng nhiệt nghiên cứu y thuật.
Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt đã đòi máu, điều này vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút không thể tiếp nhận được.
Tề Tinh cười ha ha một tiếng, nói: “Bác sĩ Đường suy nghĩ một chút.”
Hoàng cung nằm ở trung tâm của tòa lục địa nhỏ này. Đám người Hận Thiên, Tùng Tán đều rời đi, Tề Tinh dẫn Đường Tuấn đi vào.
Bên trong cung điện vô cùng rộng rãi sáng sủa, những ánh sáng kia cũng không phải ánh mặt trời bình thường, mà là tinh huy ngưng tụ thành.
Ở trên đỉnh cung điện, một tòa tinh hải nhỏ lơ lửng, tinh huy chính là đến từ nơi đó.
Ngoài ra, trong cung điện còn có mùi hương nhàn nhạt làm cho tâm thần người ta yên tĩnh. Loại hương thơm này không phải hương thơm bình thường, nếu như là tu sĩ Động Hư Cảnh ở đây tu hành, hiệu suất có thể cao hơn rất nhiều.
“Bác sĩ Đường ngồi đi.”
Một âm thanh đột ngột vang lên, đồng thời một thân ảnh xuất hiện ở sâu trong cung điện.
Màn che trùng trùng điệp điệp hạ xuống, tựa hồ ngay cả thần niệm cũng có thể ngăn cản. Nhưng có thể nhìn thấy sau màn là một thân ảnh sừng sững cao ngất.
Nói vậy người này chính là Cổ Linh Vương.
Một chiếc ghế được làm toàn bộ từ nguyên thạch cực phẩm