Đường Tuấn nói: "Bây giờ có thể thực hiện lời hứa đàng hoàng lại chưa?"
Con thú nhỏ nhe răng trợn mắt nhìn Đường Tuấn, nhưng không thể làm gì.
Nó há cái miệng phun một cái bình nhỏ ra mặt đất, nói: "Trong cái bình này là nước dưới hồ do ta giấu."
Con thú nhỏ bày ra bộ dạng đáng thương, tháng năm vô tận nó cũng mới tích góp được mười giọt nước hồ, đã có năm giọt bị nó luyện hóa, năm giọt còn lại trong bình là nó dự định để sau này dùng đột phá, bây giờ lại không thể không lấy ra.
Con thú nhỏ giải thích: "Trong hồ nước này ẩn chứa sức sống dồi dào, với tu vi của mỗi người các ngươi chỉ có thể luyện hóa tối đa một giọt, nhiều hơn thì cơ thể sẽ nổ tung tới chết."
Đường Tuấn mở bình sứ ra, một hương thơm nhàn nhạt toả ra từ phía miệng bình, khe khẽ thôi cũng khiến tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, từng tế bào trên cơ thể cũng như đang nhảy nhót ăn mừng.
"Đúng là sức sống nồng đậm."
Đường Tuấn thay đổi sắc mặt, anh đã gặp qua không ít bảo vật, nhưng nước hồ này chắc chắn là thứ có sức sống nồng đậm nhất mà anh từng gặp.
Cho dù là Tu Hành Giả Động Hư Cảnh Đỉnh Phong có trọng thương đi nữa thì chỉ cần một giọt, cũng có thể kéo từ quỷ tử môn quan trở về.
Anh nhìn phía trong bình, có thể thấy được năm giọt nước trong suốt loé lên từng bong bóng nước, mỗi một giọt nước nhỏ giống như ẩn chứa toàn bộ thế giới, dường như có thể khiến người ta đắm chìm cả tâm trí vào bên trong.
"Đây sẽ không phải là nước thái cổ chứ?"
Thuỷ Miểu Miểu cách Đường Tuấn rất gần, lúc này cũng thấy được dị tượng ở trong bình sứ, lấy tay nhỏ che miệng lại, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.
Hứa Vô Sơn không nhịn được mà hỏi: "Là nguồn nước thai nghén từ thái cổ sao?"
Thủy Miểu Miểu gật đầu, nói: "Sinh mệnh thái cổ quá mạnh mẽ rồi, chỉ có nước thái cổ mới có thể thai nghén ra được. Nghe đồn chỉ một giọt nước thái cổ cũng có thể làm dịu được sinh mệnh của thế giới loại nhỏ. Mà sinh mệnh thái cổ chính là dựa vào nước thái cổ mà trưởng thành, cho nên mới mạnh tới đáng sợ như vậy."
"Sinh mệnh thái cổ?"
Hứa Vô Sơn nhìn về phía con thú nhỏ vẫn đang nằm sấp trên mặt đất không thể nhúc nhích kia, thấp giọng nói: "Con thú nhỏ này chắc không phải là sinh mệnh thái cổ chứ?"
Con thú nhỏ nghe vậy thì đảo mắt một vòng, nói: "Không sai, Khuyển Gia ta chính là sinh mệnh thái cổ, các ngươi còn không mau thả rồi thần phục ta đi."
Đường Tuấn quát một câu: "Câm miệng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!