Đây đúng là chuyện rất sốc.
Tất cả mọi người đi cùng Hoang Nam Sơn đều bị chấn động.
Bảy, tám mươi người thức tỉnh, hơn mười nghìn năm nay cả bộ tộc Cổ Hoang Thú cộng lại cũng không nhiều như vậy.
Đây là một cỗ lực lượng cường đại đủ để lật đổ cả Bộ tộc Cổ Hoang Thú.
Có lẽ bây giờ còn chưa rõ ràng, nhưng sau một trăm năm nữa, những người thức tỉnh này có lẽ đều có thể đạt tới tinh thần lực cấp tám, những người này đều có thể so sánh với Hoang Nam Sơn. Khi đó không ai có thể làm gì được Đệ Cửu Mạch.
“Chú Nam Sơn, đây là tà thuật! Nhất định phải giết chết toàn bộ họ!"
Hoang Kỳ Nhất nói lung tung, chuyện xảy ra trước mắt đã đánh nát tất cả kiêu ngạo của anh ta.
Bốp bốp bốp.
“Con câm miệng cho chú, dám nói linh tinh, chú sẽ phong ấn con!”
Hoang Nam Sơn liên tục tát vào mặt Hoang Kỳ Nhất vài cái, quát lớn.
Ông ta biết Hoang Kỳ Nhất không cam lòng, nhưng vốn là người tu hành mà có thể nói ra loại lời này, quá ấu trĩ.
Còn nữa, anh ta nói những lời này có khi còn khiến những người Đệ Cửu Mạch nổi giận, đến lúc đó họ phải làm sao?
Bảy, tám mươi người thức tỉnh, hơn nữa, trong đó có mấy người tinh thần lực đạt tới cấp tám. Nếu như họ thật sự ra tay, ngoại trừ hai người ông ta và Hoang Kỳ Nhất, chỉ sợ những người khác đều sẽ vĩnh viễn chết ở đây.
Mà hai người họ rời đi, Hoang Nam Sơn cũng sẽ bị thương nặng!
Giờ phút này Hoang Nam Sơn tức giận nhưng không thể phát tiết. Vốn dĩ họ đến để bức bách Đệ Cửu Mạch, nhưng khi đối mặt với những người Đệ Cửu Mạch này, ngay cả tức giận cũng không dám nói ra, lúc nói chuyện cũng phải thật cẩn thận.