Người nói chuyện là một cô gái có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, khoảng chừng 27, 28 tuổi, ngũ quan tinh xảo. Chỉ là nét mặt cứng ngắc, khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh lùng. Dung mạo của cô ấy vô cùng đẹp, nhưng đứng ở nơi đó lại không có ai dám đến bắt chuyện, khí thế rất lớn.
Nhìn thấy cô gái đặt câu hỏi, mặt già của Lưu Văn Đức đỏ ửng, nói:
“Cô Hình, đây là một việc ngoài ý muốn, xin cô cho chúng tôi một cơ hội nữa.”
Cô gái trước mặt tên là Hình Diệu, nghe nói là một cô cháu gái của ông chủ Hình ở trong kia, được ông chủ Hình giữ lại làm việc bên người, bình thường sắp xếp một ít sinh hoạt và làm chuyện vụn vặt.
Nói xong, Lưu Văn Đức quay đầu quát Lưu Hoan:
“Còn không cút vào nhanh lên, tiếp tục phẫu thuật đi!”
Sắc mặt Lưu Hoan đỏ lên, nhưng không di chuyển bước chân.
“Ca phẫu thuật, đã được bác sĩ Mộ Dung tiếp nhận rồi.” Mấy giây sau, trong miệng Lưu Hoan mới thốt ra một câu.
“Mày!” Lưu Văn Đức tức giận đến nỗi không nói nên lời. Ông ta cố ý sắp xếp cho Lưu Hoan làm bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này, chính là muốn nhân cơ hội leo lên vị ông chủ Hình kia. Nhưng đứa con trai này lại không hăng hái như vậy, ngược lại dâng hai tay tặng cơ hội này cho một cô gái.
Chẳng qua khi ông ta nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Lưu Hoan thì thở dài trong lòng. Mặc dù con trai ông ta là đi du học ở nước ngoài trở về, học lực rất tốt, nhưng không đủ kinh nghiệm, tạm thời vẫn khó gánh nổi chức trách lớn. Tuy rằng trong lòng không cam chịu, nhưng ông ta chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng nói với Hình Diệu:
“Cô Hình, bác sĩ Mộ Dung là bác sĩ số một, số hai của bệnh viện chúng tôi. Bên trong có cô ấy phẫu thuật cho ông chủ Hình, ông chủ Hình chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
“Hi vọng là như vậy.” Hình Diệu hừ lạnh một tiếng, nói.
Lưu Văn Đức lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:
“Cuối cùng cũng quăng được củ khoai lang nóng bỏng tay này đi. Như này cũng tốt, nếu như đến lúc đó ông chủ Hình kia thật sự xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì đẩy hết trách nhiệm lên người Mộ Dung Lan là được. Vậy chuyện này coi như không liên quan đến hai cha con ta rồi.”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật lại bị đẩy ra.
Mô Dung Lan thò đầu ra, giọng điệu mang theo vài phần lo lắng nói:
“Giáo sư Thẩm có đến không? Tôi cần ông ấy châm cứu gây mê cho bệnh nhân.”
Lưu Văn Đức thấy vậy vội quát:
“Bác sĩ Mộ Dung, cô đang làm cái gì vậy? Trong quá trình phẫu thuật lại có thể tự ý rời vị trí, chẳng lẽ không sợ bệnh nhân xảy ra vấn đề gì sao?”
Mọi người nghe Lưu Văn Đức nói như vậy, trong lòng đều mắng Lưu Văn Đức tới tấp. Con trai ông ta chạy trốn khỏi quá trình phẫu thuật cũng không thấy ông ta mắng nhiếc như vậy, bây giờ bác sĩ Mộ Dung thay con trai ông ta tiếp nhận cục diện hỗn loạn này, lại thành tự ý rời vị trí.