“Cậu chủ Tề nên quên đi thôi, tập đoàn Nam Nhật vốn không phải là của cậu, cậuvẫn là đừng nhúng vào.”
“Họ Tề , ông Diệp bọn họ đồng ý hợp tác với chúng ta là nể mặt Đường Tuấn, có quan hệ gì tới cậu. Cậu dựa vào cái gì mà phản đối.”
“Tề Hưng, bây giờ cậu còn chưa phải là chủ tịch của tập đoàn Nam Nhật, chúng tôi vẫn chưa chính thức bỏ phiếu đâu.”
Tường đổ mọi người đẩy.
Hiện tại Tề Hưng lĩnh hội được sâu sắc câu nói này. Mặc dù biết những cổ đông này không đáng tin cậy, nhưng không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy.
Đường Tuấn nhìn tất cả, cười nói:
“Tôi đề nghị, Diệp Nam Nhật đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Nam Nhật một lần nữa!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
Gần như không có chút do dự nào, đứng trước lợi nhuận to lớn, tất cả cổ đông lại phản chiến lần nữa.
Lúc này Đường Tuấn mới nhìn về phía Tề Hưng, nói:
“Anh xem, tôi đã nói. Trước khi có kết quả, còn chưa biết ai mới là người cười cuối cùng đâu.”
“Sao có thể như vậy?”
Tề Hưng siết chặt tay, trong lòng không ngừng gầm thét hỏi chính mình. Anh ta vốn cho rằng mình là người kiểm soát tất cả, không chỉ có thể thu được công thức của hai loại thuốc mới mà còn có thể nhân cơ hội khống chế Tập đoàn Nam Nhật, để nhà họ Tề tiến lên một bước tiếp theo. Nhưng trong nháy mắt, tất cả sự tự tin của anh ta đều tiêu tan, kẻ chủ mưu Đường Tuấn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh, trông như từ đầu đến cuối đều là Tề Hưng làm trò hề.
“Tôi mới là người chiến thắng! Dựa vào cái gì họ Đường kia lại có thể nhận được sự ủng hộ của ba nhà nhà họ Âu Dương, họ bị mù rồi sao?”
Tề Hưng hai mắt đỏ hoe, trong mắt lộ ra vẻ phẫn hận khiến người ta kinh ngạc.
“Anh còn muốn tiếp tục ở lại sao? Đã không còn ý nghĩa gì nữa, Tập đoàn Nam Nhật không phải là thứ anh có thể nhúng tay vào.” Đường Tuấn lạnh nhạt nói.
“Anh rốt cuộc là ai?” Tề Hưng gầm gừ nói.
Anh ta không tin một quản lý của Thư viện Đại học Thành phố Vinh lại có năng lực lớn như vậy! Anh ta không tin kẻ mà anh ta không thèm để mắt ngay từ đầu lại trở mặt! Anh ta càng không tin đường đường là cậu cả nhà họ Tề như anh ta lại thua thảm hại như vậy!
Đường Tuấn mỉm cười: “Không phải anh biết rất rõ tôi là ai sao? Cần gì phải hỏi một câu ngu ngốc như vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!