“Tiểu Côn Tử, cậu nói lời này cũng không biết xấu hổ, vừa rồi chúng tôi đều thấy, rõ ràng là cậu bị bắt.”
“Cậu chính là thiên khí, cư nhiên lại bị hai tên tu vi nhỏ yếu này bắt được, Tiểu Côn Tử, thật mất mặt.”
Trường Côn vừa nói xong, mấy kiện thiên khí khác lập tức lên tiếng trào phúng.
Sắc mặt Trường Côn đỏ lên, cắn răng nói: “Các người thì biết cái gì, nhà côn tôi gọi đó là lạt mềm buộc chặt. Nếu không với hai người bọn họ, có thể bắt được tôi sao? Đại vương, ngài phải nhớ một công này của tôi, để cho tôi lại quan sát đạo khí tức kia.”
Đoạn Kiếm Khí Linh hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm quang quét trên Trường Côn, Trường Côn phát ra tiếng kêu cót két, tựa hồ có chút không chịu nổi gánh nặng.
Mà linh khí của Trường Côn Khí Linh đột nhiên giảm xuống, uể oải vài phần.
Trên thân côn xuất hiện một vết nứt mắt thường có thể thấy được.
“Tiểu Côn.”
Khương Thuần thất thanh nói.
Dọc theo đường đi, Trường Côn khí linh cùng bọn họ cũng coi như quen biết. Lúc này Trường Côn thiếu chút nữa bị người ta chặt đứt, trong lòng nhất thời trào ra lửa giận.
Những linh hồn của thần binh khác nhìn thấy Đoạn Kiếm Khí Linh tức giận, cùng run rẩy tụ tập cùng một chỗ, cũng không dám mở miệng nữa.
Tầm mắt Đoạn Kiếm di chuyển qua lại giữa Đường Tuấn và Khương Thuần. Bỗng nhiên dừng ở trên người Khương Thuần, trong mắt lóe lên tia sáng: “Thần thánh trời sinh.”
Nó từ trên người Khương Thuần cảm ứng được khí tức không giống nhau, cùng thần binh chi linh có chút tương tự, nhưng độ phù hợp với thiên địa cao hơn.
“Giết.”
Đoạn Kiếm Khí Linh khẽ quát một tiếng, thân thể dung nhập vào trong Đoạn Kiếm màu đỏ sậm.
Thân kiếm run rẩy, phá không chém về phía Đường Tuấn và Khương Thuần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!