Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thác Bạt Tuyết Tình, bốn người của nhà họ Vương vậy mà đồng loạt lui về sau một bước.
Bốn người họ đều có tu vi Hóa Thần Cảnh Trung Kỳ không kém Vương Định Nghĩa là bao, lại còn cao hơn Thác Bạt Tuyết Tình, nhưng bây giờ lại không thể chịu được ánh mắt của Thác Bạt Tuyết Tình lúc này.
Trong lòng Quân Nhu thở dài một hơi: "Xong rồi."
Mấy người nhà họ Vương này xong rồi.
Ngay từ đầu nhà họ Vương lập ra trận đánh cược này, trên khí thế thì nhà họ Vương áp chế toàn diện khiến đám người quận Đan Dương sợ hãi, thắng được trận đầu.
Nhưng bây giờ Thác Bạt Tuyết Tình lại hung hăng phế Vương Định Nghĩa như vậy, khí thế trực tiếp áp chế hết mấy người của nhà họ Vương.
Hiện tại ngược lại là nhà họ Vương có áp lực tâm lý, không dám ra đấu.
"Thiên tài, quận Đan Dương lại xuất hiện một thiên tài như vậy."
Quân Nhu khen khợi nhìn Thác Bạt Tuyết Tình.
Khắc nghiệt như bà ta cũng không thể không thừa nhận Thác Bạt Tuyết Tình chính là thiên tài khó gặp, không chỉ về y đạo mà khả năng chiến đấu lại càng hơn thế.
Tuy rằng cuối cùng Thác Bạt Tuyết Tình thi triển ra công pháp rất lợi hại, nhưng nếu như lúc đầu Thác Bạt Tuyết Tình không che giấu thực lực thì tuyệt đối không có khả năng thắng dễ dàng như vậy, càng không thể bù đắp được sự chênh lệch khí thế.
"Đáng tiếc khi để quận Đan Dương bồi dưỡng loại thiên tài này."
Quân Nhu thầm nghĩ, trong lòng xuất hiện một chủ ý.
Người của nhà họ Vương im lặng, nhưng Thác Bạt Tuyết Tình cũng không buông tha cho ý nghĩ của bọn họ, quát lên lần thứ hai: "Muốn tránh cuộc chiến này cũng được, cứ dựa theo trận đánh cược trước, tự chặt một tay rồi cút khỏi đây đi."
"Thác Bạt Tuyết Tình, cô đừng có khinh người quá đáng."
Vương Khâu nói.
Giọng nói đã không còn ý xúc phạm như trước, ngược lại có chút sợ hãi.
"Tôi là muốn bắt nạt các người đấy, nhà họ Vương các người lúc nãy không phải cũng muốn bắt nạt Đường sư hay sao? Tôi ức hiếp các người đấy, thì làm sao nào?"
Thác Bạt Tuyết Tình nói chuyện đương nhiên.
Đám người Du Tuyền cũng phục hồi lại tinh thần, đều đứng ở phía sau của Thác Bạt Tuyết Tình.
Điều này làm cho lòng của đám người nhà họ Vương như hóa thành tro tàn.
Vương Khâu nhìn về phía của Quân Thế Minh, nói: "Giám đốc."
Quân Thế Minh cười lạnh nói: "Hôm nay các cậu đến đại biểu nhà họ Vương ra tay, không phải đại biểu trung tâm y tế của ta."
Nếu đã không phải đại biểu trung tâm y tế của ta, thì ta đây dựa vào cái gì mà đứng ra cho các cậu đây?