Một thanh niên dẫn đầu liếc mắt quét qua Đường Tuấn và đám người Thác Bạt Tuyết Tình nói: "Tôi nghe nói rằng học sinh của quận Đan Dương rất lợi hại, đi khắp nơi khiêu chiến bác sĩ của các quận, cho nên cố ý dẫn bọn họ tới đây để tỷ thí một chút."
Quân Thế Minh trầm giọng nói: "Hồ đồ, ta không chấp nhận! Vương Định Nghĩa ta ra lệnh cho cậu bây giờ lập tức dẫn bọn họ quay về."
Thanh niên tên Vương Định Nghĩa lắc đầu cười rồi nói: "Giám đốc, chúng tôi không chỉ là học sinh của trung tâm y tế Hải Châu thôi, mà còn là người của nhà họ Vương. Lần này chúng tôi đứng ra không phải lấy danh nghĩa của trung tâm y tế Hải Châu, ngài không có quyền ngăn cản bọn tôi đâu."
Nói xong, Vương Định Nghĩa nhìn về phía Đường Tuấn rồi nói: "Các vị của quận Đan Dương, có dám nhận lời khiêu chiến của bọn tôi không?"
"Vương Phương Viện."
"Vương Khâu."
"Vương Sướng."
"Vương Bất Bình."
"Quận Đan Dương có dám đánh một trận không?"
Năm người ba nam hai nữ của nhà họ Vương đồng thời hô to.
Quân Thế Minh thấy thế, sắc mặt khó coi hơn không ít, nhưng không có cách gì để nói thêm nữa.
Xem ra nhà họ Vương muốn dùng cách của bản thân để giải quyết vấn đề rồi.
Dù cho bây giờ không động tới Đường Tuấn được thì cũng muốn bắt cậu ta phải trả cái giá thật lớn.
Quân Nhu quái gở nói: "Đường Tuấn, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Năm người Vương Định Nghĩa bọn họ đều có thứ hạng hơn hai mươi ở trung tâm y tế Hải Châu, Vương Định Nghĩa lại là người trẻ nhất trong ba hạng cao nhất của trung tâm y tế Hải Châu này. Cậu không sợ chết thì thôi, nhưng đừng kéo tai hoạ theo đệ tử của tôi."
Vương Định Nghĩa nói: "Những thứ này chỉ là hư danh mà thôi, chút thành tựu ấy của bọn tôi có là gì so với quận Đan Dương kia chứ?"
Mặt Vương Khâu lộ rõ sát khí nói: "Lần khiêu chiến này là một trận đánh cược, người thua sẽ để lại một cánh tay. Quận Đan Dương các người có dám nhận không?"
Sắc mặt của đám người Thác Bạt Tuyết Tình thay đổi, trong mắt mấy nữ sinh lộ ra sự sợ hãi.
Những trận tỷ thí trước giờ họ chưa từng đánh cược lần nào, người thua cùng lắm chỉ mất danh dự mà thôi, nhưng bây giờ người thua sẽ mất một tay.
Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực hơn rất nhiều, trong lòng có chút do dự.
Quả nhiên là một đám oắt con chưa nếm qua mùi máu tanh và sự tàn khốc.
Thật ra thì sức mạnh ý chí của mấy người Vương Định Nghĩa cũng không hơn đám người Thác Bạt Tuyết Tình là bao, nhưng bây giờ mấy người Vương Định Nghĩa lại bắt đầu trận đánh cược trước, hơn nữa mấy người này có xuất thân liên quan đến trung tâm y tế Hải Châu, trong lòng đã coi khinh người của quận Đan Dương cho nên càng cảm thấy tự tin hẳn.