“Cha…!” Lý Ngọc Mai không hiểu, chẳng lẽ cha cô muốn thỏa hiệp với tên Đường Tuấn tự cao tự đại kia sao? Lý Quang Huy cười khổ nói: “Đúng là cha đã sai rồi, nếu như ngay từ đầu cha nghiêm túc đối với cậu ta, có lẽ hiện tại nhà họ Lý chúng ta sẽ có một vị tông sư cảnh giới Chân Khí, lúc mà chúng ta có vô số cơ hội để cứu vãn nhưng đều đã bị bỏ lỡ rồi, hiện nay cậu ta là một tông sư võ đạo, về tình về lý thì nhà họ Lý chúng ta cũng nên thừa nhận lỗi lầm của mình.”
“Cha, dựa vào cái gì? Không phải là anh ta cũng chỉ là một tông sư võ đạo thôi sao, cũng có cái gì tài giỏi hơn người đâu.” Lý Ngọc Mai tức giận nói.
“Tông sư võ đạo, haha.” Lý Quang Huy nói: “Thật sự là không có gì tài giỏi. Nhưng với một người có võ thuật cao như vậy, nhà họ Lý chúng ta dù không thắng được nhưng cũng không thể làm mất lòng.”
Ông ta xua tay ngăn cản con gái mình nói tiếp: “Con không cần nói nữa, cha đã quyết định rồi.”
“Vâng.” Lý Ngọc Mai bất lực nói.
Trần Bá Phước nói: “Đại ca, Đường Tuấn là võ đạo tông sư, kiểu tính cách kiêu ngạo này nếu thu vào tay mình, sợ rằng đến lúc sẽ bị phản tác dụng”
Lý Quang Huy gật đầu biểu thị đã biết. Tuy ông ta chưa từng luyện võ nhưng cũng đã từng nghe qua tông sư võ đạo, người có thể đứng đầu trong mọi lĩnh vực đều đáng được trân trọng. Ít nhất, bây giờ trong lòng Lý Quang Huy Đường Tuấn cũng đã có một vị trí quan trọng.
“Đúng rồi, Ngọc Mai không phải Vương Tấn Lợi đã nhờ con tìm giúp vị thần y để chữa bệnh cho mẹ cậu ta sao? Đã tìm được chưa?” Lý Quang Huy đột nhiên hỏi đến.
Lý Ngọc Mai lắc đầu nói: “Tất cả những bác sĩ giỏi của thành phố Vinh con đều đã hỏi thăm qua rồi, nhưng không tìm được ai trong số họ. Con đã hỏi giáo sư Thẩm Dũng nhưng giáo sư Thẩm cũng không biết.”
Lý Quang Huy nói: "Nếu đã như vậy, thế thì hãy cứ tìm đi, nếu có thể nhân cơ hội lần này liên minh với nhà họ Vương, vậy thì nhà họ Lý của chúng ta sẽ có cơ hội vươn lên được. Diệp Nam Nhật có đơn thuốc, chúng ta có nhà họ Vương làm hậu thuẫn, ít nhất nếu có thua cũng sẽ không thua quá thảm, cha nhớ rằng Đường Tuấn và giáo sư Thẩm Dũng có mối quan hệ khá tốt, không biết cậu ta có biết vị thần y kia không. Nhắc mới nhớ, nhà họ Lý chúng ta vẫn nợ vị thần y đó một ân huệ.”
Lý Ngọc Mai khịt mũi, bất mãn: “Cha, cha đi hỏi anh ta còn không bằng đi hỏi những người ăn xin trên đường.”
Trần Bá Phước nghe hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: “Tôi nhớ y thuật của Đường Tuấn hình như có vẻ cũng rất tốt.” Ông ta nhớ tới chuyện tên đạo sĩ điên bị Đường Tuấn dùng kim châm phong ấn.
Lý Ngọc Mai càng thêm khinh thường, nói: “Y thuật của anh ta quả thực cũng không tồi, nhưng dù sao cũng không đặt lên được mặt bàn, làm sao có thể so sánh với vị thần y đó được.”
Cô chỉ biết chế nhạo Đường Tuấn, mà quên mất rằng đến y thuật của Vương Tấn Lợi cũng không bằng Đường Tuấn. Nếu y thuật của Đường Tuấn còn không lên được mặt bàn, vậy chẳng phải y thuật trăm năm truyền thừa của nhà họ Vương cũng không thể lên được mặt bàn hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!