"Cảnh giới Thần Hải đương nhiên là gian nan, nhưng với tư chất của cậu của cậu, nói không chừng thật sự thể vượt qua." đạo sĩ Huyền Long Tử tán thưởng nhìn Đường Tuấn: "Ở tuổi này của cậu, những người trẻ tuổi có thể đạt đến cảnh giới tu vi này tuyệt đối không vượt quá một bàn tay. Tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất, các cậu luôn tràn đầy tinh lực, có rất nhiều thời gian để đi nghiên cứu võ đạo, vậy thì có hy vọng tấn thăng thành một bộ phận của Thần Hải."
Đường Tuấn lắc đầu, thời gian của Hoa Tiểu Nam chỉ còn chưa đến nửa năm nữa. Đối với anh mà nói, vốn dĩ anh không có nhiều thời giờ đi nghiên cứu võ đại như vậy, hơn nữa anh cũng không có cách nào chú tâm hoàn toàn vào đó, bởi vì trên người anh còn gánh nợ máu của cả nhà họ Đường!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tuấn, đạo sĩ Huyền Long Tử đột nhiên quát lên: "Nếu cậu còn muốn đột phá trên con đường võ đạo, vậy thì nhất định phải giữ lấy tấm lòng thành kính nhất. Một khi bị những chuyện nhân quả ở thế tục quấn lấy thì võ đạo sẽ rất khó tiến lên.
Ông ta là đạo sĩ, không dục không cầu, chỉ muốn khám phá thế gian. Giống như Trương Thiên sư ở núi Yên Tử, một mạch đuổi theo thiên đạo hư vô mờ mịt, Vũ Đương cũng giống như vậy, điều mong mỏi chính là được tiêu dao tự tại. Chỉ có như thế mợ có thể đạt được thành tựu trên con đường võ học, có hi vọng vào Thần Hải!
Đường Tuấn lắc đầu một lần nữa, nói: "Đây không phải là những gì tôi muốn."
Anh không phải người tu đạo, anh là Đường Tuấn.
Anh có gia đình, có bạn bè, có người yêu. Tất cả những thứ này anh không thể nào vứt bỏ.
đạo sĩ Huyền Long Tử thở dài, nói: "Tôi hiểu rồi. Nói thì dễ, làm mới khó. Giống như tôi, cũng không bị gông xiềng thế tục quấn thân. Ài. Con đường Thần Hải còn dài, có mấy người đi đến được tận cùng chứ.”
Lúc này, ánh mắt của đạo sĩ Huyền Long Tử bỗng nhiên lướt qua người Thẩm Ngọc Nhu, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta vươn tay ra, giống như điện giật mà nắm lấy tay của Thẩm Ngọc Nhu.
“Không ngờ thật sự có loại cơ thể khác thường bẩm sinh như này sao?” đạo sĩ Huyền Long Tử thu tay lại. Ông ta ra tay cực nhanh, đến mức Thẩm Ngọc Nhu cũng không kịp phản ứng lại.
“Cơ thể khác thường trời sinh sao?” Đường Tuấn không khỏi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu đạo sĩ Huyền Long Tử đang nói đến cái gì.
đạo sĩ Huyền Long Tử gật đầu, từ từ giải thích: “Võ giả luyện võ đều phải không ngừng khổ tu suốt một năm bốn mùa, tranh thủ thời gian có hạn của sinh mệnh mà tự mình đột phá. Nhưng có ít người được ưu ái, được trời cao chiếu cố, vừa sinh ra đã mang trong mình loại thể chất mạnh mẽ, chỉ cần tu luyện một chút cũng đã sánh ngang với mấy năm khổ công của người khác! Trời xanh đúng là bất công!”
Vẻ mặt của Đường Tuấn lộ ra vẻ khác thường, nói: “Đạo trưởng, ý ông muốn nói là Ngọc Nhu có được thể chất trời cao ưu ái sao?”