Bấy giờ quần áo trên người Đường Tuấn đã bị nước mưa thấm ướt không ít, nhưng anh không hề để ý. Trung y chú ý gần gũi với thiên nhiên, tư tưởng này đã hòa nhập vào trong mỗi tiếng nói, mỗi động tác của anh, cho dù bây giờ đã trở thành tông sư võ đạo cũng không có cách nào thay đổi. Chính vì như thế, anh mới không đưa chân khí ra ngoài để cản nước mưa.
Nghe được lời của Trương Tuyền, anh khẽ lắc đầu nói: "Chẳng có gì ghê gớm."
Nói xong, không thèm để ý đến Trương Tuyền, kéo tay Thẩm Ngọc Nhu đi vào bên trong khách sạn. Cơ thể của anh mạnh khỏe, bị mưa xối thêm mấy đêm cũng không có chuyện gì, nhưng Thẩm Ngọc Nhu lại không được. Đặc biệt là khi mưa xuống, nhiệt độ cũng bị kéo thấp không ít, rất dễ khơi ra chứng lạnh trong người.
"Hừ! Tên nhóc cậu chỉ có thể mạnh miệng, hai ngày nữa tôi sẽ cho cậu biết rõ cái gì gọi là cao thủ!" Trương Tuyền cười cay nghiệt.
Lần này Trần Bá Phước không dám tiếp tục khuyên nữa, Trương Tuyền dùng nội công bao quanh ba mét quanh người mình, trở thành tông sư cảnh giới Chân Khí chỉ là chuyện sớm hay muộn, ông ta không thể vì Đường Tuấn mà làm mất lòng một vị tông sư cảnh giới Chân Khí, chỉ hi vọng Đường Tuấn mắt nhìn một chút.
Chỉ là lúc này không ai chú ý đến động tác lúc bước đi của Đường Tuấn. Nước mưa đọng thành từng vũng nước nhỏ, nhưng khi Đường Tuấn đi tới, đôi giày kia thế mà lại không dính một tí vết nước, như là bước trên đất bằng, trái lại khi anh bước qua, những vũng nước mưa đọng kia nổi lăn tăn từng vòng gợn sóng nhỏ!
Nếu như Trương Tuyền nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ sợ đến nổi tim nhảy lên tận cuống họng. Đây là đi trên nước, so với chiêu cách nước của ông ta còn khó hơn gấp mười, gấp trăm lần! Chỉ có tông sư Chân Khí thật sự mới có thể làm được! Đáng tiếc, lúc này tất cả mọi người đang chìm đắm bên trong chiêu thức thần kỳ do Trương Tuyền bày ra nên không có ai chú ý tới.
Đường Tuấn chọn một gian phòng sát bên phòng của Thẩm Ngọc Nhu, bây giờ thành cổ Bắc Ninh thật sự rất rối loạn, vì phòng ngừa xảy ra chuyện không hay, anh ắt hẳn phải làm tốt mọi chuẩn bị. Sau khi Thẩm Ngọc Nhu về phòng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái lại cùng Đường Tuấn xuống lầu ăn cơm.
Lúc này Thẩm Ngọc Nhu đang mặc một chiếc váy liền màu trắng điểm xuyến cánh hoa, váy dài tới gối, hoàn toàn tôn lên dáng người thướt tha cùng dáng vẻ hoạt bát của cô. Ngồi ăn cơm cùng với Đường Tuấn trong phòng ăn ở lầu một, một vài nhân viên trong khách sạn và cấp dưới của Trần Bá Phước đều nhìn tới hai mắt tỏa sáng. Mãi đến tận khi Đường Tuấn liếc mắt nhìn một vòng thì mấy người này mới hơi dời đi ánh mắt. Đường Tuấn phát hiện hình như Trương Tuyền đã ra ngoài cũng không ăn cơm ở phòng ăn.
"Anh Đường Tuấn, đợi lát nữa cơm nước xong, anh cùng tôi ra ngoài dạo một vòng đi." Trên mặt Thẩm Ngọc Nhu có chút chờ mong, nói: "Vừa nãy tôi có nghe bọn họ nói, mấy ngày nay thành cổ Bắc Ninh rất nhộn nhịp, có đủ các loại hoạt động, bên ngoài thành cổ còn có một con sông, còn có thể thuê thuyền chèo ra sông, nhìn ánh sao phủ khắp mặt sông. Từ nhỏ tôi đã sống ở trong thành phố, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!