“Lão Bạch! Chủ tịch!” Anh em Thiệu Nhất Nguyên kính chào lão Bạch và Lý Quang Huy.
Lão Bạch nheo mắt nhìn anh em Thiệu Nhất Nguyên và gật đầu với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
“Sao về sớm thế? Chẳng phải con và Tề Hưng đến bệnh viện thăm Diệp Thanh Phương hay sao?” Lý Quang Huy quay người nhìn Lý Ngọc Mai với ánh mắt nuông chiều. Có thể đi vào văn phòng của Lý Quang Huy mà bảo vệ không có phản ứng nào cũng chỉ có cô chủ nhà họ Lý, Lý Ngọc Mai, vậy nên có thể thấy Lý Quang Huy yêu mến cô con gái này đến mức nào.
“Cái thằng nhãi họ Đường xuất hiện chưa? Với tính cách của Tề Hưng, có lẽ sẽ không để cậu ta có kết cục tốt đẹp.” Lý Quang Huy ngồi đối diện với lão Bạch, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn bằng kính, khẽ cười nói.
Lý Ngọc Mai lộ vẻ mặt cay đắng, nói: “Chưa ạ! Có chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Hở?” Lý Quang Huy khẽ nhướng mày: “Bố nghe nói lần này Tề Hưng còn đặc biệt dẫn người qua đó, chẳng lẽ không đánh bại được Đường Tuấn ư?”
Lý Ngọc Mai nói: “Người mà Tề Hưng dẫn đi đều là Phong Lôi Bát Cực Quách Thịnh Minh.”
“Phong Lôi Bát Cực Quách Thịnh Minh.” Sắc mặt Lý Quang Huy thay đổi, dễ nhận thấy là ông ta có nghe qua tên tuổi của Quách Thịnh Minh.
“Phong Lôi Bát Cực ư? Hừ!” Lão Bạch lạnh lùng hừ một tiếng với vẻ mặt xem thường, nói: “Hữu danh vô thực cũng dám xưng hai chữ Phong Lôi, ông đây có thể đánh bại cậu ta như trở bàn tay.”
Lý Quang Huy cười xu nịnh: “Lão Bạch chỉ cách cảnh giới Chân Khí trong hư không có một gang tấc. Sao một Phong Lôi Bát Cực bé xíu lại là đối thủ của anh được?”
Lão Bạch tỏ vẻ đắc ý, dạo này ông ta dần hiểu ra và tự tin mình có thể bước vào cảnh giới Chân Khí trong thời gian một năm, đến lúc đó lời hứa hẹn của ông ta và Lý Quang Huy có thể hủy bỏ rồi. Lúc đầu, Lý Quang Huy đã cứu ông ta một mạng nên lão Bạch đồng ý bảo vệ nhà họ Lý đến khi ông ta đột phá cảnh giới Chân Khí mới rời đi.
Với thực lực hiện giờ của ông ta, đừng nói là Quách Thịnh Minh bị thương, ngay cả Quách Thịnh Minh trạng thái toàn thịnh cũng sẽ không xem ông ta ra gì.
“Mặc dù những năm gần đây danh tiếng của Quách Thịnh Minh không còn như trước, nhưng có anh ta ra tay, Đường Tuấn còn có thể gây ra sóng gió gì?” Lý Quang Huy nhìn Lý Ngọc Mai, có chút nghi ngờ hỏi.
Lý Ngọc Mai thở dài và ngồi xuống, nói: “Chúng ta đều nhìn lầm rồi. Đường Tuấn không phải là người bình thường mà cũng là cao thủ võ công tu tập nội công.”
“Cao thủ nội công ư?” Giọng nói điềm tĩnh của Lý Quang Huy cuối cùng đã có phần sóng gió.
Sau đó, Lý Ngọc Mai kể ngắn gọn cuộc giao đấu giữa Đường Tuấn và Quách Thịnh Minh, đặc biệt là nói rõ trọng điểm tình hình anh hạ gục Quách Thịnh Minh với một nắm đấm.
“Một đấm hạ gục Quách Thịnh Minh ư? Sao có thể được? Cậu ta mới có mấy tuổi.” Nghe xong, Lý Quang Huy bật dậy khỏi ghế với vẻ mặt không tin nổi.
“Cô chủ không phải là người tập võ nên có thể nhìn không hiểu. Hai người đã vận nội công rồi, nói nghe xem, cái tên họ Đường cuối cùng đã ra tay thế nào? Làm thế nào mà một đấm hạ gục Quách Thịnh Minh?” Lão Bạch liếc nhìn Thiệu Nhất Nguyên và hỏi.