Cái dáng vẻ khinh thường ngạo mạn này làm vẻ mặt Đồ Yên Nhi không khỏi lóe lên tức giận.
Không chờ Đồ Yên Nhi nói chuyện, Chu Kính đã lên tiếng ngắt ngang, bày ra tư thế tỷ thí, gằn giọng nói: “Đến đây đi, đấu với tôi một trận, cô sẽ hiểu rõ cái gì là sức mạnh thật sự.”
Những người phía dưới cho dù là Độc Tông, hay là thế lực cập hai của Hỏa Vũ Môn xếp hạng mười tông môn đứng đầu đều sợ ngây người.
Thế mà trong Độc Tông nho nhỏ lại xuất hiện một đệ tử có tư chất thành thánh, lại còn có thể đánh bại Thánh Tử thứ ba của Vạn Đạo Tông, bây giờ còn để Chu Kính tự mình kết thúc, đây quả thực là chuyện không thể tin được.
Trên khuôn mặt của Chúc Anh Hưng đã sớm cười như nở hoa, cái dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì thể hiện hết ra bên ngoài, tựa như là Đồ Yên Nhi thật sự do một tay bà ta bồi dưỡng ra vậy.
Đương nhiên cũng có những người có cảm giác nhạy bén mơ hồ đoán được âm mưu thâm độc và ý đồ giết người phía sau trận tỷ thí này.
Người giữ ngọc là đã có tội, huống chi là Thánh Anh!
Giữa sân, pháp lực Đồ Yên Nhi phun trào, hóa thành một đám sương mù dày đặc đen nhánh. Sương mù dày đặc bốc ra cuồn cuộn, trong đó còn vang lên tiếng cấu xé lít chít của đám sâu bọ lúc nhúc, giống như là một đám mây đen phóng về phía Chu Kính.
“Thần Thông Trùng Vụ!”
Đồ Yên Nhi khẽ quát một tiếng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, một chiêu này đã là tất cả sức lực của cô ta.
Bọn người Thượng Quan Phong ở phía dưới đã hơi biến sắc, Trùng Vụ là loại Thần Thông mạnh nhất của Độc Tông, lúc này được Đồ Yên Nhi sử dụng, vậy mà uy lực của nó cũng không hề yếu hơn tông chủ Độc Tông như ông ta là bao nhiêu.
“Cũng chỉ có chút thực lực ấy thôi sao, quả nhiên là môn phái nhỏ.” Khóe miệng Chu Kính cong lên một ý cười, vươn một ngón tay xoay nhẹ trong hư không.
Tức khắc, Trùng Vụ tựa như là bị một lực mạnh vô hình quấy phá, “phù” một tiếng rồi tan hết.
Thần Thông bị phá, sắc mặt Đồ Yên Nhi hơi tái đi. May là có Nguyên Anh trong Tử Phủ không ngừng cung cấp pháp lực cuồn cuộn cho cô ta, cô ta mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Chu Kính gục đầu xuống, trong lòng thầm tính uy lực của một lóng tay vừa rồi.
“Có thể áp chế khoảng cỡ ba mươi phần trăm thực lực của tôi, không hổ là Thánh Anh. Tiếc là dù có vậy thì cô cũng không có cơ hội đánh bại tôi.”
Chu Kính nhìn về phía Đồ Yên Nhi một lần nữa, ngoắc ngón tay, nói: “Nếu không tin cô có thể thử. Cô sẽ nếm được mùi vị tuyệt vọng.”