Đấu trường Chân Ý là một trong những kiến trúc lớn nhất của Man Hoang Thành, có thể chứa đến hai trăm nghìn người, chuyên dùng tổ chức những cuộc đấu võ lớn, hóa giải mâu thuẫn tranh chấp của những các tông môn lớn. Nơi này là tài sản tư hữu của ba tông môn, cho nên không ai dám phá hỏng.
Tham gia đại hội lần này, ngoại trừ đại biểu các thế lực cấp hai, còn một số người xem đấu võ. Những thứ này người xem phần lớn là người tu tiên tự do, tu vi không cao.
Đường Tuấn một mình vào đấu trường Chân Ý, thật sự không biết vô tình hay cố ý, sắp xếp chỗ ngồi cho anh lệch về phía sau, cho dù trong khán đài, đều là vị trí khá khất. Lúc anh một mình đi đến chỗ của mình, bên cạnh đã ngồi chật người.
Những người này tu vi đều không cao, nhìn qua một lượt, chỉ có đôi nam nữ trẻ tuổi bộ dạng giống tình nhân, tu vi cũng chỉ hoàn toàn đạt đến cảnh giới Đan Nguyên, nhìn trình độ khí tức yếu ớt, Thần Văn ngưng kết chắc chắn không vượt quá Tam Văn. Còn như những người khác, tu vi còn kém hơn rất nhiều.
Đường Tuấn ngồi đúng chỗ đối diện với đôi nam nữ đó, lúc anh ngồi xuống, người nam thanh niên kia đã không nói gì, còn cô gái khuôn mặt xinh đẹp lại nhíu mày không vui, lẩm bẩm: "Đã sớm nói với anh phải mua vé trước rồi, anh xem loại người nào cũng có thể ngồi chỗ này"
Người thanh niên ngượng ngùng mỉm cười, không biết trả lời thế nào. Vì có thể mua được vé xem, dường như đã tốn nửa gia sản của anh ta. Nếu không phải anh ta là con nhà khá giả, trong nhà có một chút tài sản, đừng nói vị trí này, không có được tư cách đi vào đấy.
Người thanh niên nở nụ cười áy náy với Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu, cũng không thèm để ý.
Cô gái thấy Đường Tuấn ngồi xuống, hừ khẽ một tiếng, nói với người thanh niên: "Cha em nói nếu lần này anh không thể gia nhập thế lực thứ hai, chuyên kết hôn của chúng ta sẽ hủy bỏ. Lúc trước, có người đã giới thiệu cho cha em cậu chủ Triệu Thanh Sơn nhà họ Triệu."
Người thanh niên nghe xong, đột nhiên nóng giận nói: "Vậy cha em nói gì?"
Nhà họ Triệu ở Mãn Uyên Thành, anh ta cũng đã từng được nghe nói, đó là một thế giới cấp hai, mặc dù đứng hạng gần cuối, nhưng quả thật tốt hơn nhiều so với giá đình mình. Hơn nữa anh ta cũng biết Triệu Thanh Sơn, nghe nói là một thiên tài trẻ tuổi đã ngưng kết Tứ Văn, bản thân anh ta còn kém xa.
Cô gái thấy vậy, trong đáy mắt hiện lên một vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: "Cha em từ chối rồi, nhưng mà lần này anh không thể gia nhập thế lực cấp hai, vậy em cũng không thể nói được cha em."
Nhưng trong lòng thầm nói: "Quả là một tên ngốc. Cho dù thế lúc cấp hai bị mù nào đó để ý đến anh, kẻ sống dở nhà anh cũng chỉ là một tên ngốc, sao có thể so sánh được với cậu chủ nhà họ Triệu được."
Thật ra cô ta đã sớm đồng ý với cha cô ta rồi, đợi đến đại hội thăng cấp lần này tìm cơ hội để gặp mặt Triệu Thanh Sơn kia thôi.
Người thanh niên nghe vậy, đột nhiên thấy yên lòng, sắc mặt lại căng thẳng, nghiêm nghị nói: "Yên tâm đi Lưu Tuyết, lần này anh chắc chắn có thể làm được."
Vốn bằng tư chất Nguyên Đan Tam Văn của anh ta muốn gia nhập thế lực cấp hai cũng không khó. Nhưng trước đi có một lần đấu võ với người khác khiến anh ta bị thương không nhẹ, để lại nhiều tai họa ngầm. Không chỉ cắt đứt đường tu hành, ngay cả một nửa thực lực cũng không phát huy được.
Đường Tuấn nghe cuộc hội thoại của đôi nam nữ, không khỏi bật cười. Không ngờ rằng trong thế giới tu hành này, vẫn tồn tại loại kịch bản máu chó như vậy.
"Các tông môn tham gia bắt đầu vào sân." Ngay tại lúc này, người xung quanh hò reo, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía lối vào.
"Tông môn thế giá trên hạng mười trong thế lực thứ hai lần trước." Cô gái trẻ tuổi liền ngồi thẳng, ánh mắt hâm mộ nhìn đám người từ từ đi vào. Những tông môn thế gia này lại mạnh hơn gấp mấy lần nhà họ Triệu ở Mãn Uyên Thành Triệu gia mạnh hơn gấp mấy lần.
"Hỏa Vũ Môn."
"Dạ Đế Tông."
"Nguyệt Cốc."
"Chùa Thiên Trúc."
Ánh mắt người thanh niên lướt qua đám người kia, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động. Nếu như anh ta có thể gia nhập những tông môn kia, cha của em Dung còn có thể từ chối lời cầu hôn của mình không?
Đám người xung quanh lộ ra vẻ nóng vội, những tông môn này đối với bọn mà nói là rất xa với.
Chỉ có Đường Tuấn hơi biến sắc. Mười tông môn thế gia này, trong đó tám thế giới là thế lực chống lưng cho đám người Viêm Kiên anh đánh bại trong lầu Tiên Sơn.
"Nghe nói mấy ngày trước trong lầu Tiên Sơn, có người đánh một trận với đấm người Viêm Kiên và Nam Hải." Người xung quanh bỗng nhiên thấp giọng nói.
"Tôi cũng có nghe nói, giống như bị cùng một người đánh vậy, cuối cùng càng câu chuyện càng không đúng, còn nói tám người Viêm Kiên liên thủ không thể đỡ được một chiêu của đối phương. Thật hoang đường."
"Vậy cuối cùng thế nào?"
"Hình như Ngô đại sư ra mặt, chuyện mới êm xuôi."
Một đám người thảo luận rất vui vẻ, giống như tận mắt xem được cuộc chiến ấy vậy. Những ai cũng đểu hiểu, tám tầng của Lầu Tiên Sơn, bằng thân phận của đám người này vốn dĩ không thể đến xem được.
Cô gái nghe rất nhiều, cũng không nhịn được cười nhạo, cười lạnh nói: "Đều là tin đồn nhảm nhí, tám đệ tử tông môn liên thủ, cho dù thế lực cấp một cũng phải nể trọng. Nếu quả thật như vậy, tám tông môn sao có thể chịu giảng hòa, đã sớm não động toàn Man Hoang Thành rồi. Một Ngô đại sự sao có sức mạnh lớn đến vậy."
Mặc dù lời nói của cô gái này không hay, nhưng được nhiều người trong đầu trường đồng tình. Vì vậy sau khi cô ta nói xong, không ai lên tiếng nữa, ngay cả người thanh niên kia cũng chỉ cười mỉa mai.
Sau tám tông gia, chính là những tông môn khác lần lượt vào đấu trường. Rất nhanh, Đường Tuấn đã thấy được vài ngày mình quen.
"Nghe nói độc tông gia năm nay xuất hiện một tên nhóc rất tài giỏi, ngưng kết được Chín Văn." Người thanh niên thấp giọng nói với cô gái, nhìn dáng vẻ anh ta nói vốn tưởng là đúng, giống như muốn cô gái nghe xong tin này sẽ cười.
Ai ngờ cô gái không hề cười, lại tỏ ra vẻ lạnh lùng nói: "Vương Chí Viễn, anh có não không vậy? Thứ tông môn nhỏ bé như Độc Tông cũng có thể xuất hiện cao thủ Cửu Văn, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết. Nghe nói cao thủ trong đệ tử trẻ tuổi Đồ Thiên Vũ rất anh tuấn."