Chỉ có một mình Thần Long thở dài trong lòng, thật sự là giống với câu nói đó, đã là họa thì không thể nào tránh được.
“Thừa Phùng, ông sao vậy?” Dạ Bạch Ý nhịn không được hỏi.
Từ nãy đến giờ ông ta đã cảm thấy Lộ Thừa Phùng có gì đó là lạ.
“Không, không có.” Lộ Thừa Phùng khoát tay lia lịa.
“Vậy thì ông bắt đầu đi."
Dạ Bạch Ý từ tốn nói một câu, lại nhìn Đường Tuấn rồi nói: “Có thể đánh bại Tư Niên, chứng tỏ thực lực của cậu không tệ. Nhưng nếu cậu chỉ dựa vào chuyện này mà đã không xem uy nghiêm của Thiên Huyền Tông tôi ra gì, vậy cũng quá ngây thơ rồi. Người lát nữa đánh nhau với cậu chính là Yêu chủ của Vạn Yêu Chi Sâm, là một trong những người tu luyện lớn mạnh nhất trên hành tinh này, cậu không thắng được cũng là chuyện bình thường thôi. Cho nên trong lúc quyết đấu, nếu đụng phải chiêu thức mà cậu không ứng phó được, vậy cứ xin dừng đấu. Không có gì là mất mặt cả.”
Dạ Bạch Ý lại không chú ý tới, ông ta nói một câu, vẻ mặt Lộ Thừa Phùng lại đỏ hơn một chút, giống như là đang vô cùng xấu hổ.
“Được.” Đường Tuấn gật đầu một cái, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng cũng có cơ hội tận mắt nhìn thấy thực lực của người được mệnh danh là lớn mạnh nhất đại lục này.
“Lộ yêu chủ, xin mời.” Đường Tuấn nói với Lộ Thừa Phùng.
Lộ Thừa Phùng hung dữ trừng mắt nhìn Lộ Nguyên Quân một lúc, rồi nhắm mắt yên lặng giằng co với Đường Tuấn. Gần hai phút sau ông ta vẫn không có ý định ra tay.
“Cha?”
“Lộ Thừa Phùng?”
Lộ Nguyên Quân và Dạ Bạch Ý cùng lúc gọi một tiếng.
“Nếu Lộ yêu chủ không muốn ra tay trước, vậy tôi xin đắc tội.” Đường Tuấn thấy Lộ Thừa Phùng vẫn thờ ơ như cũ, có chút không vui nói.
Anh tới đây không phải để lãng phí thời gian với ông ta. Trước mắt anh vẫn không nhìn ra được cấp độ tu luyện của Lộ Thừa Phùng là gì, chứng tỏ tu vi của đối phương ít nhất đang ở cảnh giới Nguyên Anh, cũng đủ để anh dốc toàn lực để đối phó!
Vừa dứt lời, trên người Đường Tuấn toát ra một luồng chân khí khổng lồ, chân nguyên vận chuyển với tốc độ nhanh chưa từng có, phát ra âm thanh nặng nề của chì thủy ngân.
“Hơi thở này quá mạnh, còn mạnh hơn nhiều so với lúc nãy anh ta quyết đấu với mình.” Bên ngoài sân đấu, Dạ Tư Niên thều thào nói. Vốn dĩ để thua trong tay Đường Tuấn khiến anh ta có chút không cam tâm, bây giờ anh ta mới biết, vừa nãy đối phương đã nể tình mà nương tay với anh ta rồi.
“Thì ra trước đó anh chàng này còn chưa xuất ra toàn lực.” Lộ Thừa Phùng âm thầm cười khổ, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy bản thân bị đả kích đến mức không còn lại chút gì.
Nhưng lúc này không phải lúc ông ta có thể suy nghĩ vẩn vơ, hơi thở của Đường Tuấn làm ông ta cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Ầm ầm.