Nước trà trong veo, tựa vào lan can nhìn ngắm phong cảnh, cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo, gió mát từ hồ thổi qua rất sảng khoái. Đường Tuấn ngồi ngay ngắn trên sô pha, tách trà mô phỏng theo phong cách của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, tao nhã và tinh tế, trà xanh tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Nhưng Đường Tuấn lúc này hoàn toàn không có ý định thưởng thức, chỉ nhìn chằm chằm hồ nhân tạo, có chút mất hứng. Ngoài y học cổ truyền,thì khi còn sống, Đường Hạo còn rất thích uống trà, khi đó, ông còn xây cả một quán trà và một hồ nước nhân tạo trong nhà tổ của nhà họ Đường, từ nhỏ anh đã được tiếp xúc sâu với trà đạo.
Đường Tuấn không vội, Trần Bá Phước cũng không vội. Thay vào đó, ông ta nhân cơ hội này để quan sát Đường Tuấn. Lông mày thanh tú nhưng nhìn có chút mỏng, hơi thở trầm ổn, ông ta không cảm nhận được võ công của anh đã đạt tới nội công trung kỳ. Người còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, chắc chắn thân thế không phải dạng thường, chỉ là không biết anh tới từ võ đạo thế gia nào thôi. Chỉ có người như vậy mới có thể khiến Bạch Thanh Hỏa và ông ta phải kiêng dè. Võ đạo thế gia lợi hại như thế nào, ông ta còn hiểu rõ hơn cả Lý Quang Huy, vì vậy sau khi biết chuyện Hồng Minh đắc tội với Đường Tuấn, ông lập tức tìm tới cửa.
Đường Tuấn cũng không phải là người bình thường, im lặng một lúc, tạm thời bỏ qua buồn bực trong lòng, anh nhìn Trần Bá Phước, nói: "Ông chủ Trần, bây giờ có thể nói lý do ông đến đây được chưa?"
Trần Bá Phước không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, đẩy tới trước mặt Đường Tuấn, nói: "Lần trước anh Đường chữa khỏi cho con trai tôi, tôi còn chưa có thời gian đến để cảm ơn cậu. Tôi nghe nói cậu đang sống trong ký túc xá dành cho nhân viên của Đại học thành phố Vinh, ở đó tuy yên tĩnh nhưng không gian thì hơi nhỏ. Căn nhà này coi như là tiền thuốc men anh đã chữa trị cho con trai tôi."
Đường Tuấn liếc nhìn chiếc chìa khóa có khắc dòng chữ "Thanh Viên Nhất". Anh suy nghĩ, nói: "Đây là chìa khóa của biệt thự số một ở Công viên xanh sao?"
"Ha ha! Thị lực anh Đường thật tốt, đây đúng là biệt thự số một ở Công viên Xanh." Trần Bá Phước cười nói. Chỉ là trong lòng có chút xót xa. Giá trị của căn biệt thự số một ở công viên Xanh này, chỉ tính riêng trang trí bề ngoài đã gần ba trăm năm mươi tỷ rồi, đó còn chưa tính đến một số đồ vật ẩn khác. Căn biệt thự này là Lý Quang Huy chuẩn bị để tặng cho một vị lãnh đạo cũ, nhưng vì Trần Bá Phước đã lên tiếng và ra giá, mới lấy được căn biệt thự này từ tay Lý Quang Huy. Đồ vật mà phải nợ ân tình và trả giá như này, Trần Bá Phước là đại ca ở thành phố Vinh cảm thấy vô cùng xót ruột. Nhưng để lôi kéo Đường Tuấn, rất có thể là một đại cao thủ xuất thân từ võ đạo thế gia, thì cái giá này là xứng đáng.
Đường Tuấn kinh ngạc, biết là Trần Bá Phước có chuyện tìm anh, nhưng anh không ngờ hắn ra giá lại hào phóng như vậy. Căn biệt thự số một ở công viên Xanh có giá trị lớn đến mức, trên đường đến công viên Xanh anh đã nghe bác tài lái xe nói đến nó, đó là một căn biệt thự mà ngay cả Lý Quang Huy cũng không nỡ vào ở.
Cạch! Cạch! Cạch!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!