"Là Ichiro Oku."
"Có anh ta rat ay thì tên Hậu Thiên Đạo Thể kia chắc sẽ bị giết chết ngay thôi."
"Rất có thể. Sức mạnh và năng lực phòng ngự của Ichiro Oku đứng số một số hai ở Nhật Bản đấy, anh ta từng dùng một cánh tay mà đánh bại một nghìn đại lực sĩ.”
Nhìn thấy Ichiro Oku xuất hiện, trong đám người lập tức dâng lên một làn sóng hô hào.
"Nghe nói anh chấp nhận bất kỳ hình thức khiêu chiến nào?" Ichiro Oku nhìn Đường Tuấn, nhếch miệng nói.
Trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng, tựa hồ đang ấp ủ mưu kế.
"Đúng vậy. Anh muốn đấu về phương diện nào?” Đường Tuấn hỏi.
Nếu đã tính toán mượn giới võ đạo Nhật Bản lập uy thì đương nhiên phải làm cho triệt để một chút.
"Tôi muốn đấu với anh về lực lượng." Ichiro Oku nói.
"Cô Kitagawa, không ngờ tên Hậu Thiên Đạo Thể này lại ngu xuẩn như vậy, hắn ta lại đồng ý với yêu cầu của Ichiro Oku. Ichiro Oku này bẩm sinh đã có sức mạnh vô biên, có thể so sánh với Phùng Hưng của Việt Nam thời cổ đại. Xét riêng về mặt lực lượng, đừng nói một tên Đạo Thể thôi, cho dù thêm một tên nữa cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
Trên gác mái, người của đội xử lý khủng hoảng nói với cô Kitagawa.
"Như vậy là tốt nhất, một người Việt Nam mà thôi, còn không đáng để tôi lãng phí thời gian." Kitagawa Keiko nhíu nhíu mày.
"Được." Đường Tuấn đồng ý.
"Anh thua chắc rồi." Trên mặt Ichiro Oku lộ ra vẻ mặt vui mừng vì âm mưu đã thành công.
Rầm.
Anh ta dậm chân một cái, cơ thể anh ta lập tức thay đổi. Từng khối cơ bắp phồng lên giống như một ngọn núi nhỏ, cả người cao lên hơn ba mươi cm. Nếu như Ichiro Oku vừa rồi chỉ tương đối cao lớn thôi, vậy thì Ichiro Oku hiện tại thật sự không khác gì gấu Bắc cực, thậm chí còn cường tráng mạnh mẽ hơn.
Đường Tuấn đứng trước mặt anh ta tựa hồ cũng biến thành người tí hon.
"Tôi chỉ cần một ngón tay là có thể đè chết anh." Ichiro Oku nhìn xuống Đường Tuấn, vươn một ngón tay làm động tác chọc đầu Đường Tuấn.