"Thật không?" Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bọn họ, thì nghe được một giọng nhỏ vang lên bên tai. Sau đó, một loạt tiếng ngã phịch nối tiếp nhau vang lên, hơn ba mươi tên du côn đồng loạt ôm bụng ngã xuống đất, mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó đau khổ.
Trong phòng lúc này chỉ có Đường Tuấn, Hồng Minh và Từ Minh Đức là vẫn còn đang đứng.
Phịch!
Từ Minh Đức không chịu nổi nữa, cả người mềm nhũn quỳ trên mặt đất, liên tục nói với Đường Tuấn: "Người anh em, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Tôi sai rồi, tôi cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng được, miễn là cậu tha cho tôi."
Anh ta nhận ra Đường Tuấn không phải là người bình thường. Nhóm người này căn bản không đủ để Đường Tuấn phải liếc mắt tới.
Hồng Minh run rẩy, dù sao cũng là đại ca, lúc này anh ta vẫn có thể giữ được một chút bình tĩnh.
"Người anh em, đại ca của tôi là Trần Bá Phước. Hôm nay là tôi sai, ở chỗ này xin lỗi cậu, cậu cũng đã đánh rồi, cũng chẳng tổn thất gì, như vậy coi như hòa đi?" Lúc này Hồng Minh mới nói ra chỗ dựa của mình, anh ta tin rằng ở trong thành phố Vinh, ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Trần Bá Phước mà bỏ qua cho anh ta.
Lông mày Đường Tuấn khẽ nhếch lên, Hồng Minh thấy có chút hy vọng, nhưng Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Trần Bá Phước, ông ta còn chưa đủ trình!"
Hồng Minh nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, như thể đã bị sỉ nhục nặng nề, Trần Bá Phước là người mà đám anh em bọn họ sủng bái nhất. Anh ta đang định nói lại vài câu thì Đường Tuấn xua tay, nói: "Thôi bỏ đi. Vì là người của Trần Bá Phước, nên tôi sẽ tha cho anh lần này. Nếu lần sau dám làm vậy nữa, tôi sẽ không dễ nói chuyện như lần này đâu. "
Hồng Minh gật đầu như giã tỏi.
Đường Tuấn xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài, thân là một tông sư cảnh giới Chân Khí, đi so bì với mấy tên du côn này thật là mất mặt, anh thấy như đang bắt nạt người ta.
"Anh này, chờ đã." Hồng Minh đột nhiên gọi lại.
"Gì?" Lông mày Đường Tuấn nhướn lên.
Hồng Minh thấy cảnh này, trái tim run lên, nhanh chóng giải thích: "Xin hỏi anh tên là gì? Lúc anh Trần hỏi đến tôi cũng dễ báo lại."
"Tôi tên Đường Tuấn, anh nói với Trần Bá Phước, ông ta tự khắc sẽ biết." Đường Tuấn nói một câu, đi ra khỏi căn nhà.
"Đường Tuấn?" Hồng Minh nhíu mày, lẩm bẩm: "Chưa từng nghe nói đến ở thành phố Vinh này có nhân vật lợi hại đến thế. Thôi bỏ đi, phải báo với đại ca Trần đã. Lần này bị tổn thất nặng như vậy, mẹ kiếp, thể nào cũng bị mắng một trận cho mà xem."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!