“Ai cũng nói đạo thể là thể chất mạnh nhất trong thể phách của thế gian, hôm nay tôi phải dập tan lời đồn này mới được. Đứng trước sức mạnh chân chính, đạo thể hay thể hồn gì gì đều sẽ tan thành mây khói.” Giọng nói của Vu Phá Nhiên vang lên, vậy mà ông ta không sử dụng nguyên khí, đơn thuần chỉ muốn đọ sức bằng xác thịt với Đường Tuấn.
Pong pong pong!
m thanh trầm thấp liên tục vang lên trong bí cảnh này.
Sức mạnh của Vu Phá Nhiên quá mạnh, tốc độ quá nhanh, ông ta thật sự không sử dụng nguyên khí, chỉ muốn đọ sức bằng thân xác, nhưng mỗi lần ra tay đều nhanh hơn Đường Tuấn. Quyền, chưởng, đầu gối, khuỷu tay trở thành vũ khí thích hợp nhất của ông ta. Lần này hình như ông ta trở thành cao thủ vật lộn đẳng cấp thần thoại. Mỗi lần ra tay đều đánh vào người của Đường Tuấn, anh thậm chí không có sức đánh trả.
Động tĩnh giao đấu giữa Đường Tuấn và Vu Phá Nhiên quá lớn, chỉ thấy hai người trên không hoá thành hai đạo ảo ảnh, tiến hành chiến đấu giáp lá cà như những kẻ man rợ nguyên thuỷ. Mỗi lần va chạm đều nổ ra âm thanh vang dội như sấm sét, đám mây trên bầu trời cũng bị dư âm phá tan. Trong khu rừng bên dưới, có vô số thú dữ bị kinh động, một số thú dữ có thể sánh với Chân Khí Cảnh có ý đồ tiến gần thì bị dư âm sau cuộc đấu của hai người làm cho bị thương nặng.
Vu Phá Nhiên hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tình hình có thể nói là có xu hướng nghiêng về một bên. Thất bại và cái chết của Đường Tuấn hình như chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Động tĩnh chiến đấu của cả hai cũng thu hút một số tên trong bí cảnh này.
Một con chim đại bàng với bộ lông màu trắng bạc bay ngang qua bầu trời, đôi cánh của nó sải ra dài ba mươi mét, tạo ra một bóng đen dày đặc trên mặt đất, vừa vỗ cành thì đột phá âm chướng, tốc độ cực kỳ kinh người. Lông vũ mang theo lưỡi dao sáng bóng, móng vuốt đen huyền có thể so với thần binh, có thể dễ dàng nghiền nát vàng và sắt. Nó bay đến bầu trời, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa hai người nhưng không có ý kết thúc.
“Gầm.”
Có một tiếng gầm điên cuồng truyền đến từ phía xa, một người vượn khổng lồ cao mười ba mười bốn mét đứng thẳng, chạy từ vùng rừng núi phía xa đến. Lông trên người nó trắng như tuyết, hai tay thô to như thân cây, mỗi bước giẫm lên có thể dễ dàng giẫm nát một cây to cao ngất trời.
Còn có một con rắn đen to nhảy ra khỏi hồ nước ở phía xa, bò trong khu rừng. Nó dài gần ba mươi mét, thân rắn thô ráp ba bốn mét. Dưới ánh sáng, vảy đen phóng ra tia sáng bóng âm u lạnh lẽo, đầu lưỡi rắn phun ra nuốt vào, khí tức hôi tanh nồng đậm toả ra.
Đại bàng cánh bạc!
Tuyết Hầu!
Trăn đen!
Ba tên này hiển nhiên đều là thú dữ tiếng tăm lẫy lừng được ghi chép trong sách cổ, nhưng đã bao nhiêu năm không có xuất hiện trên thế gian, không ngờ trong bí cảnh Bồng Lai lại có sự tồn tại của ba loại này.
Khí tức của ba tên này đều rất mạnh mẽ, hình như không thua kém Thiên Nhân Thần Cảnh. Hơn nữa, chúng là loài thú, thân xác càng mạnh hơn, e là một Thiên Nhân Thần Cảnh bình thường cũng sẽ bị chúng ăn tươi nuốt sống.
“Loài người lại dám xông vào thánh địa.” Tuyết Hầu lên tiếng, nó lại phát ra tiếng người. Giọng nói của nó giống như tiếng chuông lớn, vang dội trời đất. Cơn giận dữ hừng hực ẩn chứa trong đôi mắt to như chuông đồng, rõ ràng là sự xuất hiện của Đường Tuấn và Vu Phá Nhiên đã khiến nó nổi giận.