Nghe được giọng nói này, Đường Tuấn cuối cùng cũng nhớ ra vị bác sĩ Lưu này là ai. Chính là cái vị bác sĩ Lưu lúc ở trong phòng mổ sỉ nhục anh tận hai ba lần.
Tiếp nữa, bác sĩ Lưu nói ngắn gọn về cách điều trị cho Trần Nhật Minh, cũng không nhắc đến cái tên của Đường Tuấn, như thể là anh ta và các bác sĩ khác hợp lực để cứu sống Trần Nhật Minh vậy. Với vấn đề này anh ta nói trước ống kính vô cùng tự nhiên, không có chút gì xấu hổ vì bản thân đang nói dối.
"Đám người đó đúng thật là không biết xấu hổ!" Trên gương mặt Thẩm Dũng hiện lên vẻ giận dữ, ông thở hổn hển nói: "Lần này nếu không nhờ có cậu dùng mười ba kim châm Quỷ Môn để cứu sống Trần Nhật Minh, thì bây giờ không đến lượt bọn họ ở đây khoe khoang. Chưa kể, còn có cái gan dám lấy toàn bộ công lao của cậu, đúng thật là quá vô liêm sỉ!"
Đường Tuấn cười nhẹ, lắc đầu nói: "Trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của người làm nghề y. Còn ai muốn làm loạn, thích thì cứ việc làm."
Thẩm Dũng thở dài: "Cậu lương thiện như thế, tại sao người khác không thể nghĩ được như cậu, Lưu Hoan hay ỷ vào cha mình là viện trưởng của viện này, lại là học sinh vừa đi du học trở về, bình thường cũng rất thích ra vẻ ta đây. Từ trong xương tuỷ anh ta đã rất coi thường Y học cổ truyền, cho rằng chúng ta là những lão già lạc hậu mê tín. Những người có tài năng về Y học cổ truyền trong bệnh viện đều bị anh ta ép đuổi đi hết."
"Là vậy à." Ánh mắt Đường Tuấn trở nên sắc bén nói: "Ha ha, xem ra các bệnh viện lớn không hoan nghênh Y học cổ truyền lắm nhỉ."
Thẩm Dũng gật đầu nói: "Thế hệ trước thì không sao, dù sao ít nhiều cũng biết một chút về Y học cổ truyền, nhưng bây giờ những bác sĩ trẻ tuổi ở các bệnh viện, nghĩ rằng ra nước ngoài học vài mánh rồi đọc mấy cuốn sách thuộc Y học hiện đại thì có thể chỉ tay năm ngón về văn hoá của đất nước. Cái đám quên cội nguồn này không muốn biết đến lịch sử lâu đời của nền Y học nước nhà, cứ một mực chạy theo xu hướng mới. Bây giờ không phải ai cũng có thể đứng ra gánh vác trọng trách nặng nề đó. Ngày trước có ông cụ nhà họ Đường, nhưng bây giờ lại không có ai."
"Giáo sư Thẩm yên tâm, Y học cổ truyền tuyệt đối sẽ không bị thất truyền." Đường Tuấn dùng giọng vô cùng kiên định nói.
Thẩm Dũng gật đầu: "Được rồi, đúng lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút. Tròn một tháng sau tỉnh Khánh Hoà chúng ta sẽ tiến hành tổ chức đại hội Y học cổ truyền, đến lúc đó phần lớn những người có chút danh tiếng trong Y học cổ truyền cũng sẽ tham gia, lần này cũng có khách quý ghé thăm đại hội Y học cổ truyền để đề cử tuyên dương vài người có tên trong danh sách. Tôi nghĩ đại hội này cậu nên tham gia."
Đường Tuấn có chút do dự, anh không quan tâm Lưu Hoan cướp đi hào quang của mình như thế nào, chỉ vì không muốn bản thân xuất hiện trước ánh mắt công chúng quá sớm, bộ dạng như vậy có thể sẽ khiến Đường Quang Hoà chú ý đến. Nếu ông ta có tham gia đại hội, đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.
Thẩm Dũng thấy vậy, nói tiếp: "Tôi biết với tay nghề của cậu thì cũng sẽ coi thường cái đại hội này thôi."